0 chữ
Chương 38
Chương 38
Lâm Thanh Thanh không cần đoán cũng biết là ai làm, may mà khi nàng ta gần như nghẹt thở, cuối cùng cũng được buông ra.
Nhưng đã không còn sức chửi mắng, nàng ta ngã vật xuống đất, chỉ biết ho khan, phổi như muốn ho ra ngoài.
"Đáng đời!"
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn thảm trạng của nàng ta: “Lâm Thanh Thanh, mau xin lỗi ta và thê tử của ta, bằng không ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Nàng thật sự sắp bị muội muội của Lâm Thanh Thanh chọc tức chết rồi.
"Tiểu tướng quân..."
Tống Trạch Lan đỡ trán, suy nghĩ một lát, lại không biết nên nói gì cho phải, nàng không muốn bị quấy rầy sự thanh tĩnh nữa, cũng không thể quản được Kỳ Ấu An cứ mở miệng là gọi “thê tử” trước mặt mọi người, bèn xoay người về hậu viện.
Kỳ Ấu An thấy vậy, đành mặc kệ Lâm Thanh Thanh, nàng nhanh chân đi theo: “Tống tỷ tỷ, xin lỗi, hôm nay đã làm phiền tỷ rồi."
Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, trông không có vẻ gì là tức giận, nụ cười trên môi vẫn ôn hòa và thanh đạm như trước: “Tiểu tướng quân nếu không có việc gì khác, thì cứ về trước đi."
"...Thuốc vẫn chưa sắc xong.” Kỳ Ấu An không chịu đi, mặt dày vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Tống tỷ tỷ mắt không tiện, ta đỡ tỷ về."
Từ “sắc thuốc” trong miệng nàng giống như một lời nhắc nhở, Tống Trạch Lan nhớ lại những gì nàng nói hôm nay, vành tai lại nóng lên, im lặng không nói tiếng nào.
Kỳ Ấu An bèn xem như nàng ấy đã đồng ý, nắm lấy cổ tay thon dài trắng nõn của nàng: “Tống tỷ tỷ, cẩn thận bước chân."
Lâm Thanh Thanh thở hổn hển, nhìn thấy Kỳ Ấu An không màng đến mình, dùng cả tay chân bò dậy từ dưới đất rồi chạy mất không quay đầu lại.
Nàng ta thật không ngờ Kỳ Ấu An lại nhìn trúng một người mù, lại còn trong thời gian ngắn như vậy... Chợt nghĩ lại, chẳng lẽ muội muội mình quá hung hãn dọa sợ Ấu An đến mức nàng ấy tìm đại một người làm bia đỡ đạn sao?
Nhưng mà, mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng ta đã không muốn dính líu vào nữa rồi.
Nàng ta đã nhìn rõ rồi, không dính líu vào thì sẽ bị muội muội đánh, nhưng nếu dính líu vào thì e rằng sau khi bị muội muội đánh xong, lại còn bị Ấu An đánh thêm một trận nữa, hà tất phải vậy chứ?
Nàng ta cũng đâu phải ngứa đòn.
Kỳ Ấu An còn không biết nàng ta có giác ngộ này, khi sắc thuốc cho Tống Trạch Lan vẫn còn thầm tính toán trong lòng, đợi lúc nào rảnh rỗi sẽ hẹn nàng ta ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.
Lâu rồi không nghe nàng nói chuyện, Tống Trạch Lan nghe tiếng củi khô cháy lách tách cũng có chút thất thần, những lời mình nói khi còn bé và giấc mơ của Tiểu tướng quân... lại trùng hợp đến vậy sao?
Gần trưa, Tống mẫu đến nhà bếp, thấy Kỳ Ấu An đang nhóm lửa thì cười rất vui vẻ: “Sắp đến giờ trưa rồi, Tiểu tướng quân hay là ở lại dùng cơm đi, muốn ăn gì ta sẽ làm cho các ngươi."
"..."
Vì sao Tống bá mẫu lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy?
Lúc nãy còn chẳng muốn để ý đến mình, giờ đã hỏi nàng thích ăn gì rồi.
Kỳ Ấu An nhất thời có chút không hiểu ra sao, vui mừng nhưng cũng không khỏi hoảng sợ: “Không làm phiền bá mẫu đâu ạ, lát nữa ta sẽ về."
Không đợi Tống mẫu khuyên nữa, Tống Trạch Lan ở bên cạnh đã nhàn nhạt nói: "Nương, cứ để Tiểu tướng quân về đi, đồ ăn người làm có lẽ nàng ấy không quen ăn đâu."
Tống mẫu đang định nói tài nấu nướng của mình rất ổn, nhưng ngay khoảnh khắc thốt ra lại đổi lời: "Vậy... vậy được rồi, hôm khác ta sẽ học cách làm của vùng này, làm mấy món Tiểu tướng quân thích ăn."
Nhưng đã không còn sức chửi mắng, nàng ta ngã vật xuống đất, chỉ biết ho khan, phổi như muốn ho ra ngoài.
"Đáng đời!"
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn thảm trạng của nàng ta: “Lâm Thanh Thanh, mau xin lỗi ta và thê tử của ta, bằng không ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Nàng thật sự sắp bị muội muội của Lâm Thanh Thanh chọc tức chết rồi.
"Tiểu tướng quân..."
Tống Trạch Lan đỡ trán, suy nghĩ một lát, lại không biết nên nói gì cho phải, nàng không muốn bị quấy rầy sự thanh tĩnh nữa, cũng không thể quản được Kỳ Ấu An cứ mở miệng là gọi “thê tử” trước mặt mọi người, bèn xoay người về hậu viện.
Kỳ Ấu An thấy vậy, đành mặc kệ Lâm Thanh Thanh, nàng nhanh chân đi theo: “Tống tỷ tỷ, xin lỗi, hôm nay đã làm phiền tỷ rồi."
"...Thuốc vẫn chưa sắc xong.” Kỳ Ấu An không chịu đi, mặt dày vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Tống tỷ tỷ mắt không tiện, ta đỡ tỷ về."
Từ “sắc thuốc” trong miệng nàng giống như một lời nhắc nhở, Tống Trạch Lan nhớ lại những gì nàng nói hôm nay, vành tai lại nóng lên, im lặng không nói tiếng nào.
Kỳ Ấu An bèn xem như nàng ấy đã đồng ý, nắm lấy cổ tay thon dài trắng nõn của nàng: “Tống tỷ tỷ, cẩn thận bước chân."
Lâm Thanh Thanh thở hổn hển, nhìn thấy Kỳ Ấu An không màng đến mình, dùng cả tay chân bò dậy từ dưới đất rồi chạy mất không quay đầu lại.
Nàng ta thật không ngờ Kỳ Ấu An lại nhìn trúng một người mù, lại còn trong thời gian ngắn như vậy... Chợt nghĩ lại, chẳng lẽ muội muội mình quá hung hãn dọa sợ Ấu An đến mức nàng ấy tìm đại một người làm bia đỡ đạn sao?
Nàng ta đã nhìn rõ rồi, không dính líu vào thì sẽ bị muội muội đánh, nhưng nếu dính líu vào thì e rằng sau khi bị muội muội đánh xong, lại còn bị Ấu An đánh thêm một trận nữa, hà tất phải vậy chứ?
Nàng ta cũng đâu phải ngứa đòn.
Kỳ Ấu An còn không biết nàng ta có giác ngộ này, khi sắc thuốc cho Tống Trạch Lan vẫn còn thầm tính toán trong lòng, đợi lúc nào rảnh rỗi sẽ hẹn nàng ta ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.
Lâu rồi không nghe nàng nói chuyện, Tống Trạch Lan nghe tiếng củi khô cháy lách tách cũng có chút thất thần, những lời mình nói khi còn bé và giấc mơ của Tiểu tướng quân... lại trùng hợp đến vậy sao?
Gần trưa, Tống mẫu đến nhà bếp, thấy Kỳ Ấu An đang nhóm lửa thì cười rất vui vẻ: “Sắp đến giờ trưa rồi, Tiểu tướng quân hay là ở lại dùng cơm đi, muốn ăn gì ta sẽ làm cho các ngươi."
Vì sao Tống bá mẫu lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy?
Lúc nãy còn chẳng muốn để ý đến mình, giờ đã hỏi nàng thích ăn gì rồi.
Kỳ Ấu An nhất thời có chút không hiểu ra sao, vui mừng nhưng cũng không khỏi hoảng sợ: “Không làm phiền bá mẫu đâu ạ, lát nữa ta sẽ về."
Không đợi Tống mẫu khuyên nữa, Tống Trạch Lan ở bên cạnh đã nhàn nhạt nói: "Nương, cứ để Tiểu tướng quân về đi, đồ ăn người làm có lẽ nàng ấy không quen ăn đâu."
Tống mẫu đang định nói tài nấu nướng của mình rất ổn, nhưng ngay khoảnh khắc thốt ra lại đổi lời: "Vậy... vậy được rồi, hôm khác ta sẽ học cách làm của vùng này, làm mấy món Tiểu tướng quân thích ăn."
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
