TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Bàn tay Kỳ Ấu An vẫn còn đặt trên má, hồi lâu sau mới buông xuống. Nàng ngỡ ngàng gọi: "Nhị Cẩu?"

Bóng hình này trông thật quen mắt. Nàng ngẫm lại một chốc mới sực nhớ ra, đây là Nhị Cẩu, gã tiểu tư hầu hạ bên cạnh mình những ngày chưa ra sa trường.

"Tiểu thư ơi, người đừng chần chừ nữa! Nô tài cầu xin người mau sang nhận lỗi đi ạ, kẻo phu nhân lại nổi trận lôi đình."

Giọng hắn mếu máo như sắp khóc, rồi nhỏ dần thành tiếng lẩm bẩm đầy tủi thân: "Tiểu thư bị phạt, phu nhân có khi còn nương tay, chứ nô tài mà bị vạ lây thì chỉ có nước ăn đủ quân côn. Đến lúc đó, không mười ngày nửa tháng thì đừng hòng lết nổi xuống giường..."

"..."

Quá đỗi chân thực. Nàng chẳng thể ngờ, trước lúc lâm chung lại được trải qua một giấc mộng chân thật đến nhường này.

Kỳ Ấu An khẽ xoa nơi mông vẫn còn ê ẩm, chậm rãi bước xuống giường. Nàng đưa mắt nhìn khắp gian phòng với những vật dụng quen thuộc, lòng bỗng dâng lên một nỗi bồi hồi xao xuyến, khóe mắt bất giác cay sè.

Lão Thiên quả không bạc đãi nàng. Có lẽ Người thương tình công lao nàng bảo vệ giang sơn xã tắc, nên mới cho hồn phách nàng tìm về chốn cũ, để nàng khỏi phải tận mắt chứng kiến cảnh kền kền rỉa thịt nơi quan ngoại hoang vu.

Nhưng nhân tâm vốn tham lam.

Nhìn những góc quen trong khuê phòng, lòng Kỳ Ấu An lại dấy lên một nỗi nôn nao, muốn được gặp lại song thân, và cả... Tống Trạch Lan, người mà kiếp trước đã trở thành đệ muội của nàng.

Dẫu rằng năm xưa, chính vì không thể chấp nhận Tống tỷ tỷ trở thành người một nhà với mình, nàng mới dứt áo ra đi, đơn độc đến tận biên ải Tây Bắc tòng quân. Nhưng giờ đây, khi đã tưởng là âm dương cách biệt, trong lòng nàng chỉ còn lại nỗi nhớ nhung và niềm tiếc nuối khôn nguôi.

Vị Kỳ tướng quân vốn nổi danh sát phạt quyết đoán, giờ phút này chẳng còn chút do dự, đưa tay mở tung hai cánh cửa.

Trước mắt nàng là Nhị Cẩu, gã tiểu tử thấp bé, đang đứng chắn ngang ngay ngưỡng cửa.

Nàng không khỏi sững người.

Gã tiểu tử đen nhẻm cũng ngẩn ra, rồi nét mặt ánh lên vẻ liều mình. Hắn nhắm nghiền mắt, dang rộng hai tay chắn ngang, giọng như sắp lên đoạn đầu đài: "Phu nhân đã dặn, tiểu thư không nhận lỗi thì không được đi đâu hết!"

"Nếu người dám bước nửa bước ra khỏi tướng quân phủ, phu nhân sẽ đánh gãy đôi chân này của nô tài, bắt nô tài nửa đời còn lại phải nằm liệt trên giường sống không bằng chết!"

Kỳ Ấu An vẫn chìm trong cơn bàng hoàng, bất giác lẩm bẩm: "Sao có thể... thật đến thế này."

Nàng không biết mình đang ở trong giấc mộng của ai, của song thân, hay của chính mình thời niên thiếu. Chỉ mong đây không phải là giấc mộng của Nhị Cẩu.

Nhìn Nhị Cẩu sống sờ sờ đang liến thoắng trước mặt, lòng Kỳ Ấu An bỗng chùng xuống. Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng khàn đi: "Nhị Cẩu, ta... ta phải đi gặp mẫu thân. Có chuyện gì, để sau hãy bàn."

4

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.