TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Phạt quỳ

Hôm qua trở về muộn, Trần Hoàng hậu có chút không vui. Bởi vì hôm nay đoàn người không nán lại phủ Ôn Tướng quân quá lâu, lúc quay lại cung, cũng chỉ vừa đến giờ Thân (khoảng 15-17 giờ).

Chân trước vừa mới bước vào điện Vân An, cung Viên Phúc đã sai lão ma ma đến thúc giục, nói Thái hậu nương nương còn đang đợi Tiểu Thiên Tuế chép xong kinh phật, lúc nữa khi lễ Phật, sẽ dâng lên cùng với hoa quả cúng lễ.

Những tờ giấy chép kinh Phật sớm đã được cung nhân may lại thành một quyển, một cung nữ nhở hai tay dâng lên cho lão ma ma.

Tô Tiêu Nhân nghĩ đến việc một nửa là nét chữ của Ôn Sơ Thủy, liền bất giác cảm thấy chột dạ.

Lão ma ma nhận lấy cuốn sách, hành lễ: "Gần đây Thái hậu nương nương mới có được một chuỗi vòng hạt lưu ly, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thích hợp với Tiểu Thiên Tuế, làm phiền Tiểu Thiên Tuế đi theo lão nô một chuyến."

Bà ta đã nói như thế, Tô Tiêu Nhân cũng chỉ có thể gật đầu, đi theo đến cung Viên Phúc.

Trong điện một mảnh tĩnh lặng, Triệu Thái hậu cúi đầu lật kinh phật, lúc đầu sắc mặt vẫn bình thường, nhưng bà ta càng xem lại càng tức giận.

Chép hộ thì cũng thôi đi, chữ viết lại còn ẩu đến như vậy, quả thực là không coi bà ra gì.

Bà cười lạnh, ném quyển sách xuống đất: "Sao nào? Đây là cách làm của một người thân là đích công chúa sao? Chép kinh phật là một chuyện tốt, tạo phúc cho xã tắc, mà ngươi lại mượn tay người khác, yếu kém như vậy, còn trông cậy được gì vào ngươi nữa?"

Tô Tiêu Nhân đã đoán chừng được kết quả này, cũng sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nàng không tự chủ gật đầu, lộ ra vẻ đáng thương.

Triệu Thái hậu dường như rất hài lòng với phản ứng của nàng, ánh mắt liếc qua đám cung nhân phía sau nàng, chậm rãi hỏi: "Hình như ai gia đã từng nói, chép kinh phật cầu phúc là trách nhiệm của người thân là công chúa, tên nô tài nào không biết trái phải dám nhúng tay vào? Lôi ra ngoài phạt hai mươi trượng cho ai gia, coi như cảnh cáo."

Lời vừa nói ra, mặc dù cung nhân điện Vân An ai nấy ngoài mặt vẫn bình ổn, nhưng thực tế trong lòng đã loạn thành một đoàn.

Bọn họ đều là người do Hoàng hậu nương nương phái đến điện Vân An hầu hạ, Thái hậu nương nương nói phạt liền phạt... khó tránh làm cho người khác hốt hoảng.

Lúc này Hướng Vân mới hiểu ra, hóa ra là muốn đợi điều này, bà ta muốn đè ép khí thế của Hoàng hậu nương nương,

Một khi hôm nay để cho Triệu Thái hậu tìm ra lý do để xử phạt người của điện Vân An, thì sau này há chẳng phải người người tự nguy, sợ rằng sẽ nghi ngờ đến sự uy nghiêm của Trần Hoàng hậu ở trong cung.

Cục diện trở lên ngưng trệ, đợi mãi không có ai ra mặt cầu xin, điều này khiến cho Triệu Thái hậu cảm thấy bất ngờ.

Tô Tiêu Nhân bước lên trước hai bước, che chắn cho những cung nhân đằng sau mình, nghiêm túc nói: "Không phải các nàng."

Triệu Thái hậu căn bản không đem lời nàng nói để vào trong lòng, lạnh lùng nói: "Không phải? Ở trước mặt ai gia mà ngươi muốn bao che cho đám nô tài hèn mọn sao?"

Tô Tiêu Nhân ngây người, quả thực không thể hiểu nổi bà đang nói gì, chỉ lặp lại một cách chắc nịch: "Không phải nô tài."

Ôn Tướng quân đường đường là một đại tướng quân.

Triệu Thái hậu nói thêm với nàng vài câu càng thêm nhức đầu, luôn cảm thấy liệu có phải Trần Hoàng hậu có ý sinh ra con nhỏ ngốc này đến để hành hạ bà.

Hoặc là khiển trách nửa ngày, cũng chỉ ngơ ngác ồ một tiếng, khiến cho người ta cảm thấy như đang dùng sức đấm lên chiếc đệm bông, trong lòng bực bội. Hoặc là giống như bây giờ vậy, một đống câu nói lặp đi lặp lại.

Bà ta buồn bực nói: "Không phải nô tài của điện Vân An thì còn có thể là ai?"

Tô Tiêu Nhân mở miệng định nói, lại vội vàng ngậm lại, ngón tay khẽ chắn trước miệng, đôi mắt lanh lợi chuyển động.

Bản thân nàng bị mắng thì thôi đi, tuyệt đối không thể liên lụy đến Ôn Tướng quân. Lúc nãy Hoàng Tổ mẫu đã nói rồi, sẽ phạt đánh hai mươi trượng!!

"Được rồi." Triệu Thái hậu đoán rằng nàng không nói được gì, đứa ngốc này có thể nói dối một câu như thế đã là giỏi rồi, làm gì có chuyện có thể tiếp tục bịa thêm được nữa, cũng không thèm tiếp tục hỏi nàng, để cho ma ma đi xử lý là được rồi.

Một cung nhân nhỏ nhoi, lẽ nào có thể chạy được sao?

"Còn về ngươi." Triệu Thái hậu đánh giá Tô Tiêu Nhân, ngoại hình nàng xinh đẹp, thướt tha, vẻ mặt lại ngây thơ, đơn thuần, nếu không phải chính bà nhìn thấy nàng lớn lên, chỉ sợ khó tránh khỏi bị mê hoặc làm rối loạn suy nghĩ.

Bà hừ lạnh một tiếng: "Thân là công chúa một nước, lại không chút trách nhiệm, lười biếng yếu ớt như thế, phạt đến phật đường quỳ nửa canh giờ, xin Bồ Tát bớt giật, không giáng tội lên ngươi!"

Hương Vân lập tức muốn tiến lên trước, nói ra tên của Ôn Sơ Thủy.

Tô Tiêu Nhân biết nàng định nói gì, vội vàng giơ một đầu ngón tay lên khóe miệng, tỏ ý bảo nàng ta chớ lên tiếng.

Hướng Vân sững sờ, còn tưởng rằng chủ tử đột nhiên có cách gì, nàng ta dừng bước, giương mắt nhìn nàng đi theo lão ma ma bước vào phật đường.

Triệu Thái hậu nói một câu quả thực không sai, dáng vẻ yếu ớt này của Tô Tiêu Nhân, cho dù cách một lớp quần và đệm với, cũng không quỳ được quá một khắc, nơi đầu gối mềm mại truyền đến cơn đau âm ỉ.

Thêm một lúc nữa, cơn đau đó dường như đã trở nên tê liệt, biến thành loại cảm giác râm ran, nóng như thiêu đốt khiến người ta khó chịu.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tượng Bồ Tát ở trên cao, Bồ Tát cũng cúi xuống nhìn nàng một cách hiền dịu, cứ thế lăn lộn không biết đã được bao lâu.

Cung nhân sớm đã đến cung Trường Ninh báo tin, Trần Hoàng hậu vội vàng đến đó.

Trong chính điện mơ hồ truyền đến tiếng nói tranh chấp ngắn ngủi, cách bức tường nghe không rõ chính xác.

Không lâu sau, Trần Hoàng hậu liền dẫn theo người bước vào Phật đường, vừa nhìn thấy con gái bé nhỏ quỳ trên mặt đất, dường như cả người trở lên ỉu xìu, bà đau lòng nói: "Tiêu Nhân, mau đứng dậy."

Tô Tiêu Nhân giống như nhìn thấy đóa hoa mặt trời, trong chốc lát có tinh thần hẳn lên, theo thói quen nghiêng đầu, khuôn mặt nở nụ cười: "Mẫu hậu."

Hướng Vân đỡ nàng đứng dậy, cảm nhận được rất rõ người nàng không chút sức lực khẽ run lên, chân đã trở lên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới từ từ nhấc bước được.

Bước ra ngoài, lại nhìn thấy Tô Thanh Nhân đang đứng đó đợi, Tô Tiêu Nhân thấy nàng ấy liền nở nụ cười yếu ớt, nhưng lại bị tỷ tỷ trừng mắt một cái.

"Gặp phải chuyện này, cũng chỉ có muội mới cười được."

Đương nhiên Tô Tiêu Nhân biết rõ nàng ấy không hề tức giận, mà chỉ lo lắng cho nàng, nũng nịu nói: "Cũng không quỳ bao lâu mà."

Tô Thanh Nhân đích thân tiến lên đỡ nàng, thấy ba mẹ con nhà này hồn nhiên không coi mình ra gì, Triệu Thái hậu bực bội: "Ai gia là trường bối, chẳng qua là trừng phạt nàng một chút, các người lại huy động nhiều người như vậy, cung Viên Phúc của ta là nơi các người muốn xông vào liền xông vào sao?"

Phụ mẫu của Trần Hoàng hậu sớm đã quan đời, trong nhà không có trưởng bối, chỉ có một vị huynh trưởng, mười năm trước đã quy y cửa phật, không màng thế sự.

Có thể nói, ba đứa bé này chính là mọi thứ của bà, bản thân bà bị Triệu Thái hậu làm nhục cũng không sao, nhưng không thể nhìn con gái mình bị dày vò như thế.

Bà liền trầm mặt xuống, không chút sợ hãi nói: "Thân là trưởng bối, nếu mẫu hậu còn để ý đến mặt mũi, thì sẽ không liên tục làm khó một tiểu bối như vậy."

Ai mà không biết Tô Tiêu Nhân không giống với những người khác, cho dù là để Tô Thanh Nhân chép kinh, bà cũng sẽ không tức giận đến vậy."

"Ngươi!"

Từ khi làm Thái hậu tới nay, làm gì có ai dám mắng bà một cách trực tiếp như vậy. Triệu Thái hậu tức giận đập bàn: "Trần Nhã Dung! Ngươi thật hỗn xược! Rốt cuộc trong mắt ngươi có còn người Thái hậu này không?"

Trần Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Già không thương trẻ, sao có thể cầu mong con cháu tôn kính."

Bà nghĩ đến gì đó, đột nhiên khẽ cười, tiếng cười tràn đầy giễu cợt: "Cũng không đúng, Thái hậu nương nương yêu thương mấy mẹ con Sở Quý phi có thừa, chỉ tiếc, người ta cũng không để cung Viên Phúc vào mắt!"

Địa vị của Sở Quý phi ở trong cung hoàn toàn dựa vào bối cảnh xuất thân, hiện nay mười mấy người Sở gia làm quan trong triều, trong đó có mấy người nắm giữ chức vị quan trọng.

Chỉ cần Sở gia mãi huy hàng như thế, cho dù không được Lộc An đế sủng ái, thì nàng ta ở trong cung vẫn có thể hô mưa gọi gió, cũng không cần nịnh nọt Triệu Thái hậu gì đó.

Triệu Thái hậu thì ngược lại, luôn có ý tiếp cận với Sở Quý phi.

Nghe nói người cháu đích tôn vừa mới thăng quan hồi kinh của Triệu gia là một nhân tài, gần đây đang nghĩ cách tiếp cận với đích nữ Sở gia.

Sắc mặt Triệu Thái hậu đỏ lên, suýt chút nữa không thở nổi, may mà lão ma ma dùng sức vỗ vào lưng mấy cái mới dần hoàn hồn, bà ta cực kỳ tức giận: "Ngươi cứ đợi đấy! Trong mắt không có bề trên như thế, ngày mai ai gia sẽ bảo Hoàng đế phế truất vị trí Hoàng hậu của ngươi!"

Trần Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, nghĩ đến Lộc An đế, trong lòng càng thêm tức giận: "Xin cứ tự nhiên."

Vừa ra khỏi cung Viên Phúc, liền có chiếc kiệu mềm đợi sẵn, trước đây mỗi lần Tô Tiêu Nhân đi đến các cung khác đều sẽ ngồi lên đâu, chỉ là sau đó bị Triệu Thái hậu kiếm cớ khiển trách mấy lần, mới dần đổi thành đi bộ.

Nữ y tiến lên bôi thuốc cho nàng, đầu gối sưng đỏ hết sức nghiêm trọng, chỉ sợ phải hai, ba ngày sau mới có thể đi lại bình thường, phải bốn, năm ngày sau mới hoàn toàn hết sưng.

Từ trước đến nay vết thương trên người nàng luôn khó lành hơn cho với người bình thường một chút.

Những ngày tới không thể đến phủ tướng quân rồi, cung nhân đặt một cái sạp mềm nhỏ trong vườn, Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn nằm an dưỡng, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nghe Hướng Vân lảm nhảm bên tai.

"... Không ngờ Thái hậu nương nương thật sự ép Điện hạ phế hậu, thật là nực cười, một chuyện quan trọng như lập, phế Hoàng hậu, há có thể chỉ dựa vào một hai câu nói là có thể xong được.”

Sau ngày hôm đó trở đi, Trần Hoàng hậu và cung Viên Phúc hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Hướng Vân nói chuyện cũng không còn khách khí nữa.

Nàng ta thở dài: “Chỉ khó cho điện hạ, ở giữa hai bên, trái phải đều khó. Chẳng thà giải quyết dứt khoát một lần cho xong.”

Đế Hậu ở bên nhau đã 24 năm, tình cảm cực kỳ bền chặt. Chỉ là không nỡ chỉ trích mẹ đẻ quá nhiều, nhưng nếu Thái hậu nương nương cứ tiếp tục làm loạn, chỉ sợ tình cảm mẫu tử sớm muộn gì cũng không còn.

Tô Tiêu Nhân nghe mà cảm thấy buồn ngủ, đưa mắt nhìn đĩa điểm tâm trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Mấy hôm nay ta không đến tìm Ôn Tướng quân chơi, liệu có khi nào hắn quên ta rồi không?”

Trí nhớ của Ôn Tướng quân không kém như Tiểu Thiên Tuế.

Hướng Vân an ủi: “Không phải mỗi ngày người đều sai người đưa bánh đến phủ tướng quân sao? Sẽ không quên đâu.”

Ngoài ý muốn là, mấy lần đưa bánh ngọt này, phủ tướng quân đều đã nhận.

Ánh mặt trời ấm áp dần lan tỏa, chiếu lên làn da trắng nõn như tuyết của mỹ nhân đang ngồi trên ghế mềm. Chân váy xòe rộng, rơi xuống bên ghế đi văng, bị ngọn gió thanh mát từ bên ngoài thổi vào làm cho lay động.

Để cho vết thương nhanh khỏi hơn, cũng thuận tiện cho việc thay thuốc, Tô Tiêu Nhân kéo ống quần của mình lên trên đầu gối, nàng cũng không đi giày tất, chân váy to rộng vốn dĩ có thể che hết cả chân, cũng đã bị trượt ra theo động tác trở mình của nàng, làm lộ ra đôi chân thon thả, đáng yêu.

Thời tiết ấm dần lên, hôm qua đã lập hạ, hôm nay mặt trời càng thêm ấm áp, lại đang ở trong điện của mình, Hướng Vân cũng không quản chiếc chân đang bị lộ ra ngoài.

“Nói mới nhớ, lúc đó sao Tiểu Thiên Tuế không để nô tì nói rõ mọi chuyện?” Nàng ta nghi hoặc hỏi.

Nếu như sớm nói cho Thái hậu nương nương biết, người chép kinh phật thay cho Tiểu Thiên Tuế là Ôn Tướng quân, thì có lẽ không bị phạt quỳ ba khắc đó rồi (khoảng 45 phút).

Mắt Tô Tiêu Nhân khép hờ, có chút buồn ngủ: “Ôn Tướng quân có lòng tốt chép kinh phật hộ ta, ta không để liên lụy để hắn bị đánh được.”

Nàng vẫn còn nhớ chuyện phạt đánh hai mươi trượng, cũng may không lộ ra ngoài, bằng không Ôn Tướng quân sẽ gặp họa rồi.

“Ồ? Tiểu Thiên Tuế thật có lòng.”

Ngoài cửa viện truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, không biết từ lúc nào, bóng dáng nam tử tuấn mỹ, cao lớn đã đứng ở ngoài cửa viện đang mở lớn của điện Vân An, cười như không cười nhìn về phía nàng.

Ban ngày điện Vân An đương nhiên sẽ không đóng cửa lớn. Thêm nữa mọi người đều biết đây là nơi ở của Tiểu Thiên Tuế, nếu không muốn bị Thái tử điện hạ mắng cho một trận, những vị Hoàng tử khác cũng sẽ không đến đây nếu không báo trước.

Ai mà ngờ được, Ôn Sơ Thủy lại dám nghênh ngang xuất hiện ở đây.

Hướng Vân lập tức đứng dậy, che đi dáng vẻ quyến rũ của Tô Tiêu Nhân lúc này, nhanh chóng kéo chân váy của nàng xuống, thuận tay chỉnh lại cho chỉnh tề.

Nghe nói thị lực của người luyện võ cực kỳ tốt, không biết vừa rồi đã nhìn thấy những gì.

Hướng Vân nghiến răng nghiến lợi.

Tô Tiêu Nhân mơ hồ mở to mắt: “Hình như ta vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Tướng quân?”

Xử lý ổn thỏa rồi, Hướng Vân mới quay người đối diện với hắn, kiềm chế sự bất mãn nói: “Đây là tẩm điện của Tiểu Thiên Tuế, hành động này của Ôn Tướng quân hình như có hơi mạo phạm rồi?”

Mấy hộ vệ lập tức đứng chắn trước cửa, Ôn Sơ Thủy không nhìn bọn họ, thong thả bước vào bên trong.

Ôn Tướng quân là người mà ngay cả Lộc An đế cũng phải nể mặt vài phần, bọn họ hết nhìn trái lại nhìn phải, nhất thời không dám ra tay.

Ôn Sơ Thủy là triều thần, có thể vào trong hoàng cung cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng vừa nghĩa đến việc có người có thể ra vào thoải mái nơi hậu cung đông người, Hướng Vân liền cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Điều khiến cho người khác khó mà tin nổi nữa là, lại thật sự có người có thể làm ra chuyện ngang ngược, tùy ý như thế.

Nhưng vừa nghĩ đến người này là Ôn Sơ Thủy, dường như cũng không phải chuyện gì bất ngờ đến thế.

Người bước đến trước mặt, Tô Tiêu Nhân ngồi dậy mới phản ứng lại, đầu tiên là gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền vui vẻ nói: “Ôn Tướng quân, ngươi đến chơi cùng ta sao?”

Ôn Sơ Thủy nhìn nàng, trong ánh mắt tối tăm không rõ, khóe môi cong lên lộ ra ý cười thoáng qua.

“Đúng thế.”

7

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.