TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Kẹp Hồ điệp

Nếu nói đến có dòng họ nào mà người ở điện Vân An vừa nghe liền cảm thấy trong lòng không vui, thì chắc chắn là họ Sở.

Trong cung, Sở quý phi ngang ngược, ngông cuồng, trong triều, người Sở gia từng bước áp sát.

Lúc đầu, nếu không phải do Sở gia xúc giục triều thần cùng nhau nộp tấu, khăng khăng đưa đích nữ vào hậu cung, Triệu Thái hậu cũng không nhân cơ hội nhét thêm cháu gái.

Những năm gần đây, cũng may Đế Hậu tình cảm sâu đậm, Lộc An đế áy náy với Trần Hoàng hậu, nếu không vị trí Hoàng hậu này khó mà giữ được.

Mà Sở Tiệp này, chính là nữ tử nổi bật nhất trong nhà họ Sở lúc này, tài mạo song toàn, từ sau khi đến tuổi cập kê, dòng người đến cần thân tấp nập không ngớt.

Nhưng nàng ta rất giống với vị cô cô Sở quý phi của mình, những người tài mạo bình thường căn bản không lọt mắt nàng ta.

Một năm trở lại đây, nàng ta nhiều lần tiếp cận Ôn Sơ Thủy, người người đều biết hoa rơi hữu ý, chỉ xem dòng nước đó lúc nào mới có tình.

Trong kinh còn nói, đôi trai tài gái sắc này, Sở tiểu thư còn một lòng si tình, cho dù quá trình có chút gập ghềnh, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ kết thành lương duyên.

Ánh mắt Hướng Vân lập tức trở lên lạnh lùng, nhưng nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là một cung nữ, nhẫn nhịn hành lễ: “Tham kiến Sở tiểu thư.”

Sợ Tiệp đợi một chút, không thấy nàng ta đáp lời, Quyến Hà đứng bên cạnh bất mãn: “Tiểu thư nhà ta hỏi ngươi, vì sao không trả lời?”

Hướng Vân cũng không phải cung nữ nhỏ yếu đuối bình thường, nàng ta từ từ đứng thẳng người, nhìn nàng ta nói: “Tiểu thư nhà ta còn không thúc giục, tiểu nha hoàn nhà ngươi lại vội vã như thế sao? Đây là quy tắc của phủ Quốc công đó sao?”

Phủ Sở Quốc công trước giờ luôn hoành hành ở kinh thành, mà Quyến Hà lại là đại nha hoàn bên cạnh đích nữ, ngày thường đừng nói đến hạ nhân, mà ngay cả tiểu thư của những gia môn nhỏ cũng phải cung kính vài phần.

Cùng với chủ tử dương oai quen rồi, bây giờ bị người ta xem thường, đương nhiên rất tức giận.

Nhưng dù sao cũng là đại nha hoàn, hành sự ít nhiều cũng phải ổn thỏa chút, nàng ta liếc mắt nhìn Sở Tiệp ở bên cạnh mình, cúi đầu không nói thêm.

Sở Tiệp khẽ cười, có vẻ chừng mực nói: “Hiếm có cơ hội gặp được, chỉ là muốn gặp Tiểu Thiên Tuế, cô nương hà tất phải đối đầu gay gắt thế.”

Hướng Vân xả được cơn tức, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ.

Vốn dĩ chuyện xuất cung là giấu diếm mọi người, mà xe ngựa nhà họ Sở lại đứng đợi ở đây từ sớm, nếu nói không phải là cố ý, ai mà tin nổi?

Nàng trực tiếp nói: “Nếu Sở tiểu thư đã biết trong xe ngựa là ai, vậy thì cũng biết không phải người ngươi nên gặp, không phải sao?”

Hơn chục năm nay, thế lực của Sở quý phi và Trần Hoàng hậu như nước với lửa, Sở Tiệp sao có thể không biết.

Nàng ta suy nghĩ một lúc, ôn hòa nói: “Tính tình cô cô thẳng thắn, tùy ý, khó tránh việc vô ý đắc tội người này người kia, Tiểu Thiên Tuế không thích người nhà Sở gia chúng ta cũng hợp tình hợp lý. Nếu đã vậy, lần sau có cơ hội lại gặp gỡ là được.”

Nói xong, liền hạ rèm xe xuống, đoàn người chầm chậm rời đi.

Hướng Vân có chút bất ngờ, dường như không ngờ rằng vị đích nữ Sở gia này lại dễ nói chuyện thế, dù sao ấn tượng người Sở gia với người khác khó mà tốt được.

Khó trách người này ở kinh thành lại được nhận xét tốt như thế.

“Phía trước có chuyện gì thế?” Tô Tiêu Nhân ngó đầu ra, tò mò hỏi.

Hướng Vân nói: “Lúc nãy là xe ngựa của đích nữ Sở gia, Sở Tiệp ngáng đường.”

“Ồ.” Tô Tiêu Nhân không nhớ ra người này là ai, nghe xong cũng không có phản ứng gì, nàng lại quay đầu vào xe, bên chân còn đặt cuốn kinh phật.

Mặc dù chắc chắn không kịp nữa, nhưng nàng vẫn mang theo, dự định lúc rảnh rỗi sẽ chép thêm một chút.

Nàng sờ chiếc túi nhỏ, lấy ra một chiếc kẹp hồ điệp nhỏ được chế tác tinh xảo, nhìn chiếc cánh lay động, khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười ngây ngô.

Trong thời gian dưỡng bệnh sẽ rất chán, có lẽ Ôn Tướng quân cũng vậy, vì thế, Tô Tiêu Nhân đặc biệt mang theo chiếc kẹp hồ đẹp mà mình yêu thích, chuẩn bị tặng cho Ôn Sơ Thủy giải sầu.

Dường như quản sự của phủ tướng quân biết nàng sẽ đến, hôm nay đã chuẩn bị trước rất nhiều loại điểm tâm, nhưng phần lớn là mua ở những sạp hàng ngoài đường.

Ôn Sơ Thủy ăn uống đơn giản, đầu bếp trong phủ là người nhà của một tướng lĩnh đã hi sinh, khả năng nấu nướng không quá xuất sắc, nhưng tốt xấu gì cũng có được một kế sinh nhai.

Đồ ngọt mà công chúa thích ăn, đương nhiên hắn ta không làm được.

“Ôn Tướng quân đâu?” Tô Tiêu Nhân không đợi được muốn cho hắn xem chiếc kẹp, điểm tâm cũng không ăn.

Quản sự nói: “Y sĩ trong phủ đang châm cứu cho Tướng quân, Tiểu Thiên Tuế đợi một lát.”

Hôm qua chỉ châm cứu ở cánh tay, người ngoài có mặt cũng không sao. Mà hôm nay còn phải châm cứu trước ngực và sau lưng, khó tránh khỏi việc cởi y phục, đương nhiên không thể để nàng vào đó.

Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm, nàng đột nhiên lấy cuốn kinh phật ra đặt lên trên bàn, còn có một tập giấy trắng.

Nàng ngẩng đầu hỏi: “Có bút mực không?”

Quản sự ngây người trong giây lát, không ngờ vị tiểu công chúa này là một tín đồ sùng đạo, sau đó sai người đi lấy.

Tô Tiêu Nhân liền xem như bên cạnh không có ai, bắt đầu chép kinh phật, cực kỳ nghiêm túc, mặc dù viết một cách khó khăn, nhưng nét chữ lại gọn gàng đẹp đẽ.

Hướng Vân: “...” Quản sự đã nhìn nàng mấy lần, có lẽ cũng bị làm giật mình.

Chủ nhân chưa kịp đến tiếp đãi khách, là quản sự đương nhiên cũng không thể không quan tâm, quy củ đúng bên cạnh.

Nhìn người khác viết chữ, vốn là một chuyện rất nhàm chán, nhưng động tác của Tiểu Thiên Tuế nho nhã, vẻ mặt không ngừng thay đổi, lúc thì nhíu mày vì viết sai, lúc thì khóe miệng khẽ cười vì viết ra được một chữ đẹp, cực kỳ thú vị.

Lúc Ôn Sơ Thủy đến, liền nhìn thấy cảnh này.

Người trong căn phòng đều đang xem Tô Tiêu Nhân viết chữ, người nào người nấy đều tỏ ra thích thú, chỉ có nàng hoàn toàn không biết bản thân đã thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người.

Hắn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Thiên Tuế.”

Tô Tiêu Nhân vui mừng ngẩng đầu lên, cây trâm thủy tinh trên đầu dao động: “Ôn Tướng quân.”

Nàng vội vàng đặt bút xuống, từ trong chiếc túi nhỏ lấy ra cây kẹp hồ điệp bằng vàng.

Ôn Tướng quân bước đến, phân phó: “Ở đây không cần quá nhiều người hầu hạ, lui xuống hết đi.”

Hắn đưa mắt nhìn, trên bàn đặt một cuốn kinh phật, không giống với thứ mà vị tiểu công chúa này sẽ xem.

Tô Tiêu Nhân kéo kéo ống tay áo hắn, lúc hắn quay đầu lại nhìn, liền xòe lòng bàn tay ra, lộ ra chiếc kẹp hồ điệp nhỏ màu vàng: “Ngươi xem.”

Ôn Sơ Thủy lại không chút phối hợp, ánh mắt đặt trên mặt nàng, nhìn thấy trong đáy mắt nàng lộ ra ý cười vui vẻ: “Xem cái gì?”

Tô Tiêu Nhân cố gắng đưa tay lên cao hơn, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua cằm hắn.

Nam nhân trẻ tuổi ở Bắc Tấn không có thói quen cạo râu, cằm của Ôn Sơ Thùy rất sạch sẽ, nhưng có lẽ là do đang bị bệnh, nên khi chạm tay vào, vẫn cảm thấy chút châm chích.

Da thịt Tô Tiêu Nhân mềm mại, cảm giác càng rõ ràng hơn, nàng tò mò đưa đầu ngón tay xoa cằm hắn: “Ồ?”

Ôn Sơ Thủy giữ chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, nhíu mày, đưa tay cầm lấy chiếc kẹp hồ điệp rồi mới buông nàng ra.

Chiếc kẹp được làm rất tinh xảo, nhìn giống như được lấy từ một nơi nào đó xuống vậy.

Tô Tiêu Nhân sợ hắn không biết, còn đặc biệt đưa ngón tay chạm vào chiếc kẹp, cho đến khi chiếc cánh màu vàng được chạm rỗng dao động: “Ngươi nhìn xem, chơi như thế này này.”

Ôn Sơ Thủy nhìn đầu ngón tay trắng nõn, sơn màu hồng nhạt, ngược lại cảm thấy ngón tay nàng còn thú vị hơn so với chiếc kẹp.

Ngón tay hắn có chút ngứa ngáy, thuận thế nhéo chiếc kẹp hồ điệp một cái.

Thấy hắn không nói lời nào, Tô Tiêu Nhân không khỏi lo lắng hỏi: “Ngươi không thích sao?”

Hướng Vân biết rõ vị Tướng quân này từ trước đến nay không thích nói mấy lời khen khách sáo, cũng biết món quà này có chút trẻ con, nhưng để Tiểu Thiên Tuế không phải nghe những lời nói thật lòng làm đau buồn, liền lên tiếng nhắc nhở: “Đây là bảo vật của Tiểu Thiên Tuế, vì lo lắng trong thời gian lâm bệnh Tướng quân sẽ cảm thấy nhàm chán, liền mang đến đây tặng người, ngày thường đến nô tì cũng không thể động đến.”

Ôn Sơ Thủy cười: “Vậy vi thần quả thực là thụ sủng nhược kinh rồi.”

Nếu đã cười rồi, vậy có nghĩa là thích, Tô Tiêu Nhân nghĩ vậy, cũng cười theo.

Chỉ có người hầu trong phủ cảm thấy kinh ngạc, Tướng quân vậy mà lại nhận đồ của người khác.

Có điều nghĩ đến đây là món đồ chơi nhỏ đơn giản, nhận lấy cũng không vấn đề gì.

Tô Tiêu Nhân ngồi lại xuống ghế, cầm bút lên chép kinh Phật, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Vốn dĩ ta muốn tự mình chơi cùng với ngươi, nhưng ta vẫn chưa chép xong kinh Phật mà Hoàng tổ mẫu giao, tạm thời ngươi cứ chơi với chiếc kẹp trước đi.”

Hiếm có lần nàng nói được câu hợp quy củ, đừng nói đến người hầu của phủ tướng quân, mà đến Hướng Vân, nghe thấy chủ tử nhà mình nói câu này xong cũng không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.

Ôn Tưởng quân đường đường là một đại nam nhân, nào có cần ai chơi cùng, càng không có chuyện chơi với chiếc kẹp hồ điệp gì đó.

Tô Tiêu Nhân nói xong, liền vùi đầu chép kinh.

Ôn Sơ Thủy mím môi dưới, hắn ngồi ở vị trí đối diện nàng, tư thế thoải mái, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể ấm dần lên, hắn khép hờ mắt, một bàn tay cầm chiếc kẹp hồ điệp chuyển động.

Nếu như là một người bình thường khác ngồi như vậy, chắc chắn sẽ lộ ra vẻ yếu ớt và nhu nhược, nhưng nếu là hắn, lại chỉ cảm thấy cực kỳ thư giãn, gân cốt như được thả lỏng, trong hơi thở vẫn cho người ta có cảm giác không nộ mà tự uy.

Một khắc sau, Ôn Sơ Thủy mở mắt, nhìn về phía đối diện, cuốn kinh phật kia vẫn chưa lật sang trang mới.

Lại nhìn bàn tay đang cầm bút của tiểu công chúa, quả thực không có lười biếng, hết sức chăm chỉ chép kinh, chỉ là tốc độ quá chậm chạp.

Hắn miễn cưỡng hỏi: “Có chép xong được không?”

Tô Tiêu Nhân lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay phải đưa cho Hoàng tổ mẫu rồi.”

Nói xong, vội vàng cúi đầu tiếp tục, một bàn tay to lớn, nhìn rõ các khớp xương đột nhiên vươn đến, ngón tay dài giữ lấy góc giấy, hơi dùng sức liền kéo tờ giấy đi.

“Bút.” Ôn Sơ Thủy nói một cách ngắn gọn.

Tô Tiểu Nhân nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn chép giúp ta? Không được đâu, Hoàng tổ mẫu nói...”

“Cầm qua đây.”

Con người Ôn Sơ Thủy chưa từng khách sáo với ai, vì vậy mà đắc tội không ít người, chẳng qua là quyền cao chức trọng, nên không ai dám nói gì.

Đối diện với vị tiểu công chúa được Đế Hậu hết mực yêu chiều, hắn cũng chỉ nhẫn nại nói thêm mấy chữ.

Cũng may tính cách nàng chậm chạp, không chỉ không cảm thấy thái độ của Ôn Sơ Thủy không tốt, mà còn ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đưa chiếc bút trong tay cho hắn.

Sau đó đứng dậy, bước vòng qua bên cạnh nhìn.

Thậm chí Ôn Sơ Thủy không cần đối chiếu với cuốn kinh phật, dựa như đã thuộc lòng, vừa nhấc bút lên liền lưu loát viết xong một câu.

Trong lúc Tô Tiêu Nhân còn đang sững sờ, hắn đã chép kín vào phần còn trống của tờ giấy, lại đổi một tờ giấy khác bắt đầu chép.

Tô Tiêu Nhân cầm lên, nửa trên là chữ của nàng, ngay chắn chỉnh tể, thậm chí vẫn còn dấu vết nàng sửa lại chữ viết sai.

Mà nửa sau, được viết một cách tùy ý, nét bút liên miên, một hơi viết hết. Nhưng cho dù như thế, vẫn có thể nhìn ra nét chữ cao thẳng, và nét nào nét nấy lộ ra sự uy phong.

Tóm lại thì, nếu Triệu Thái hậu không mù, chắc chắn sẽ nhìn ra đây là nét chữ của hai người khác nhau.

Tô Tiêu Nhân ngây người, nhìn Ôn Sơ Thủy muốn nói rồi lại thôi.

Nhưng mà Ôn Tướng quân nhiệt tình giúp đỡ như vậy…

Trong lúc nàng còn đang do dự, Ôn Sơ Thủy lại ném tới một tờ giấy đã viết xong, nét chữ càng lúc càng ẩu, tốc độ lại càng lúc càng nhanh.

So sánh với cuốn kinh phật, những câu hắn chép lại không sai một chữ.

Tô Tiêu Nhân sùng bái nói: “Ôn Tướng quân, ngay cả kinh phật mà ngươi cũng thuộc.” Rất nhiều chữ nàng không nhận ra nữa.

Thực ra Ôn Sơ Thủy không hề tin Phật, bàn tay cầm bút của hắn dừng lại, nói: “Khi không thể bình tĩnh sẽ viết một chút, lâu ngày liền ghi nhớ.”

Hướng Vân bê một chiếc ghế đẩu đến, Tô Tiêu Nhân đặt cùi chỏ lên bàn, chống chằm nhìn, quả thực nghĩ lại không ra “khi không thể bình tĩnh” mà hắn nói là ý gì.

Ôn Tướng quân luôn có dáng vẻ thờ ơ, lãnh đạm, trong lòng đã có dự tính, cũng sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc của mình sao?

Nửa canh giờ sau, Ôn Sơ Thủy đã chép xong chỗ kinh phật còn sót lại, Tô Tiêu Nhân ngược lại không tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

Hoàng tổ mất nhất định sẽ nhìn ra không phải do nàng chép, xem ra vẫn sẽ bị mắng rồi.

“Bị mắng?” Ôn Sơ Thủy ung dung nói, “Tiểu Thiên Tuế tặng kẹp hồ điệp cho thần, sao thần có thể để người bị mắng?”

Ánh mắt Tô Tiêu Nhân lộ vẻ mơ màng, rõ ràng không hiểu ý hắn.

Ôn Sơ Thủy nhìn người hầu thu dọn bút mực, cũng không có ý muốn giải thích.

Ngược lại là Hướng Vân, nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như là người khác chép thay cho Tô Tiêu Nhân, ví dụ như cung nhân hoặc Tô Thanh Nhân, khó tránh khỏi sẽ cùng nhau bị Triệu Thái hậu trách cứ.

Nhưng đây là do Ôn Tướng quân chép, lẽ nào bà ta cũng dám mắng cả Ôn Sơ Thủy sao?

6

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.