0 chữ
Chương 45
Chương 45
Lục Sâm chỉ tay vào một con trong đám đông: “Trong đầu con đó có tinh hạch.”
Nghe vậy, Hứa Giới lập tức tập trung tinh thần, trong tay nhanh chóng hiện lên một tia điện màu xanh lam. Hắn giơ tay nhắm thẳng vào con tang thi kia, luồng điện như có tri giác lập tức bám vào, phát ra tiếng “tách tách” lan khắp toàn thân nó.
Khuôn mặt vô hồn của con tang thi nhăn nhúm lại vì đau đớn, gào lên thảm thiết. Dưới sức mạnh của điện, cơ thể nó run rẩy, hành động chậm dần rồi cuối cùng đổ gục xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
Vừa mới phóng ra dị năng một lần, thân hình Hứa Giới đã lảo đảo đôi chút.
Hắn xoa xoa trán, khoanh chân ngồi dựa vào tường để tránh việc ngất xỉu bất ngờ rồi ngã xuống.
Sức mạnh của dị năng phụ thuộc vào hai yếu tố. Thứ nhất là thiên phú năng lực bẩm sinh. Người có thiên phú càng cao, dị năng phát triển càng nhanh.
Thứ hai là tinh thần lực. Tinh thần càng mạnh, khả năng kiểm soát dị năng càng tốt, càng thuần thục.
Mới chỉ thức tỉnh một ngày mà đã có thể điều khiển sấm sét làm tê liệt một tang thi, đây đã là thiên phú và tinh thần lực rất khủng rồi. Anh từng thấy một dị năng giả hệ hỏa phải mất cả tháng mới điều khiển được cầu lửa.
So với thế, Hứa Giới đúng là thiên tài.
Lục Sâm nhìn quanh một vòng, đám tang thi này số có tinh hạch cũng không nhiều, chỉ khoảng mười hai con. Tang thi dưới kia quá đông, nhìn sơ đã cả trăm, họ không thể trực tiếp xuống đào tinh hạch được.
Chẳng lẽ phải gϊếŧ hết cả trăm con đó sao? Quả là công trình đồ sộ.
Bây giờ đạn dược cũng không nhiều, với tinh thần lực của Hứa Giới thì một ngày cùng lắm chỉ gϊếŧ được mười con. Hiệu suất thế này quá thấp. Lục Sâm đang nghĩ cách cải thiện tình hình thì nghe thấy “bộp” một tiếng.
Lăng Cửu Cửu đã nhảy xuống dưới.
Cậu lon ton chạy tới bên cái xác tang thi cháy đen, ngồi xổm xuống tò mò nhìn cái đầu của nó. Trong đầu con tang thi này hình như có gì đó thơm thơm, mùi dễ chịu lạ thường, giống như... món gì ngon vậy.
Lục Sâm bỗng lóe lên ý tưởng, liền gọi to:
“Cửu Cửu, ném cái đầu tang thi đó cho tôi.”
Lăng Cửu Cửu âm thầm sờ đầu mình.
Lục Sâm suy nghĩ lại, rồi đổi lời:
“Cậu kéo xác nó tới đây, buộc vào dây là được.”
Bảo một nhóc con vẫn cho rằng mình là tang thi đi chặt đầu đồng loại thì hơi quá đáng rồi. Lăng Cửu Cửu gật đầu, sau đó túm lấy chân con tang thi cháy đen, kéo lê về phía bức tường.
Kéo được một đoạn, cậu bỗng cảm thấy nhẹ hẫng.
Ngoái đầu nhìn lại liền phát hiện trên tay cậu chỉ còn mỗi hai cái chân, nửa người sau của cái xác thì rớt lại phía sau từ lúc nào. Lăng Cửu Cửu sững sờ một lát, vội vàng quăng luôn hai cái chân đi, cảm giác như sắp nôn.
Hứa Giới nhìn cảnh đó cười tít mắt:
“Nhóc Cửu Cửu đúng là hợp khẩu vị tôi thật đấy. Tôi nhận cậu làm em trai luôn.”
Lục Sâm: “...”
Lăng Cửu Cửu cố nhịn cảm giác buồn nôn, cậu quay sang túm lấy cái đầu của tang thi, tiếp tục kéo về. Xác tang thi cháy đen vốn đã phân hủy nặng, lại còn bị sét đánh cho trong ngoài đều chín tới, chỉ cần hơi mạnh tay là rụng liền.
Cuối cùng, Lăng Cửu Cửu chỉ ôm được mỗi cái đầu rồi lập tức ném cho Lục Sâm.
Nghe vậy, Hứa Giới lập tức tập trung tinh thần, trong tay nhanh chóng hiện lên một tia điện màu xanh lam. Hắn giơ tay nhắm thẳng vào con tang thi kia, luồng điện như có tri giác lập tức bám vào, phát ra tiếng “tách tách” lan khắp toàn thân nó.
Khuôn mặt vô hồn của con tang thi nhăn nhúm lại vì đau đớn, gào lên thảm thiết. Dưới sức mạnh của điện, cơ thể nó run rẩy, hành động chậm dần rồi cuối cùng đổ gục xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
Vừa mới phóng ra dị năng một lần, thân hình Hứa Giới đã lảo đảo đôi chút.
Hắn xoa xoa trán, khoanh chân ngồi dựa vào tường để tránh việc ngất xỉu bất ngờ rồi ngã xuống.
Sức mạnh của dị năng phụ thuộc vào hai yếu tố. Thứ nhất là thiên phú năng lực bẩm sinh. Người có thiên phú càng cao, dị năng phát triển càng nhanh.
Mới chỉ thức tỉnh một ngày mà đã có thể điều khiển sấm sét làm tê liệt một tang thi, đây đã là thiên phú và tinh thần lực rất khủng rồi. Anh từng thấy một dị năng giả hệ hỏa phải mất cả tháng mới điều khiển được cầu lửa.
So với thế, Hứa Giới đúng là thiên tài.
Lục Sâm nhìn quanh một vòng, đám tang thi này số có tinh hạch cũng không nhiều, chỉ khoảng mười hai con. Tang thi dưới kia quá đông, nhìn sơ đã cả trăm, họ không thể trực tiếp xuống đào tinh hạch được.
Chẳng lẽ phải gϊếŧ hết cả trăm con đó sao? Quả là công trình đồ sộ.
Bây giờ đạn dược cũng không nhiều, với tinh thần lực của Hứa Giới thì một ngày cùng lắm chỉ gϊếŧ được mười con. Hiệu suất thế này quá thấp. Lục Sâm đang nghĩ cách cải thiện tình hình thì nghe thấy “bộp” một tiếng.
Cậu lon ton chạy tới bên cái xác tang thi cháy đen, ngồi xổm xuống tò mò nhìn cái đầu của nó. Trong đầu con tang thi này hình như có gì đó thơm thơm, mùi dễ chịu lạ thường, giống như... món gì ngon vậy.
Lục Sâm bỗng lóe lên ý tưởng, liền gọi to:
“Cửu Cửu, ném cái đầu tang thi đó cho tôi.”
Lăng Cửu Cửu âm thầm sờ đầu mình.
Lục Sâm suy nghĩ lại, rồi đổi lời:
“Cậu kéo xác nó tới đây, buộc vào dây là được.”
Bảo một nhóc con vẫn cho rằng mình là tang thi đi chặt đầu đồng loại thì hơi quá đáng rồi. Lăng Cửu Cửu gật đầu, sau đó túm lấy chân con tang thi cháy đen, kéo lê về phía bức tường.
Kéo được một đoạn, cậu bỗng cảm thấy nhẹ hẫng.
Ngoái đầu nhìn lại liền phát hiện trên tay cậu chỉ còn mỗi hai cái chân, nửa người sau của cái xác thì rớt lại phía sau từ lúc nào. Lăng Cửu Cửu sững sờ một lát, vội vàng quăng luôn hai cái chân đi, cảm giác như sắp nôn.
“Nhóc Cửu Cửu đúng là hợp khẩu vị tôi thật đấy. Tôi nhận cậu làm em trai luôn.”
Lục Sâm: “...”
Lăng Cửu Cửu cố nhịn cảm giác buồn nôn, cậu quay sang túm lấy cái đầu của tang thi, tiếp tục kéo về. Xác tang thi cháy đen vốn đã phân hủy nặng, lại còn bị sét đánh cho trong ngoài đều chín tới, chỉ cần hơi mạnh tay là rụng liền.
Cuối cùng, Lăng Cửu Cửu chỉ ôm được mỗi cái đầu rồi lập tức ném cho Lục Sâm.
16
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
