0 chữ
Chương 44
Chương 44
Một lúc sau, anh vẫn không nhịn được mà kéo chăn lại đắp cho nhóc con.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của Hứa Giới: “Chỉ là một cậu em trai thôi mà.”
Lục Sâm: “......”
Sáng hôm sau, hai người cùng một nửa tang thi lên đường, rời khỏi nơi thị phi này. Trên đường đi, Hứa Giới nhìn cảnh hoang tàn hai bên đường rồi hỏi Lục Sâm:
“Giờ chúng ta định đi đâu?”
Trong đầu Lục Sâm đã có vài phương án.
Ưu tiên là hòn đảo, chỉ cần không có yếu tố con người thì gần như sẽ không có tang thi lẻn vào.
Tiếp theo là vùng cao nguyên hoang vắng, người càng ít, tang thi càng ít.
Những nơi cực lạnh hoặc cực nóng cũng khiến tang thi giảm linh hoạt, mức độ nguy hiểm cũng giảm theo.
“Hay là mình lại tự xây một căn cứ mới?” Hứa Giới hỏi.
Lục Sâm không gật cũng không lắc: “Tùy cơ ứng biến.”
Những người từng cùng anh sinh tồn từ đầu thời kỳ tận thế, đến giờ chỉ còn lại hai người họ. Người có thể sống sót tới hiện tại, chỉ có hai loại. Một loại là như họ, gặp được nhóm người chưa đánh mất nhân tính, cùng nhau nương tựa mà sống.
Còn lại là những kẻ hoàn toàn mất đi nhân tính, sống bằng cách cướp bóc và đàn áp người khác. Con người phức tạp quá. Người tốt hay kẻ xấu đều có thể ngụy trang.
Lục Sâm không muốn mạo hiểm.
Lăng Cửu Cửu đang ngồi ngắm cảnh bên ngoài bỗng lắc đầu, nói: “Tôi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện, nghe như tiếng khóc vậy, “hu hu hu” ấy.”
Hứa Giới hỏi: “Họ nói gì?”
Lăng Cửu Cửu lắng tai nghe: “Không nghe rõ, đứt quãng lắm. Tại anh lái xe nhanh quá.”
Lục Sâm đưa tay bịt tai cậu lại: “Là tiếng gió đấy. Cửa sổ cậu chưa đóng kỹ.”
Hứa Giới không nhịn được phì cười.
Lúc đi ngang qua một nhà máy tang thi, Hứa Giới dừng xe.
“Nơi này có tường cao, cửa sắt kiên cố, tang thi lại đông, chúng ta vào đây ‘luyện cấp’ thôi.”
Ba người xuống xe, đi vòng quanh nhà máy kiểm tra. Cổng chính bị khoá chặt từ bên ngoài, tường thì không có chỗ nào hỏng, trông khá vững chắc. Chỉ cần không dại dột mở cửa, với khả năng hiện tại của đám tang thi thì khó lòng phá ra được.
Lăng Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất, vừa định hỏi làm sao vào...
Nhưng quay đầu lại đã thấy Lục Sâm bật người lên, đạp nhẹ một nhịp vào giữa tường rồi nhảy vọt lêи đỉиɦ.
Hứa Giới theo sát phía sau, nhẹ nhàng nhảy lên không kém. Lăng Cửu Cửu cũng học theo, vừa chạy vừa bật nhảy. Kết quả ngã chổng vó, mông chạm đất cái “rầm”.
Hứa Giới bật cười: “Tiểu Cửu, cậu đúng là đáng yêu hết chỗ nói.”
Lăng Cửu Cửu mặt đỏ bừng.
“......”
Lục Sâm lấy dây thừng ra, thả xuống: “Leo lên đi.”
Lăng Cửu Cửu nắm dây trèo được một đoạn ngắn, “vèo” một cái trượt xuống.
Cậu tiếp tục ráng sức leo, ba giây sau lại “vèo” cái nữa tụt xuống.
Leo đi leo lại, lòng bàn tay cậu đỏ ửng cả lên, mà mặt đất vẫn còn ngay trước mắt.
Hứa Giới cố nhịn cười đến mức vai run bần bật.
Lục Sâm vừa bực vừa buồn cười: “Cậu buộc dây quanh eo đi, anh kéo em lên.”
Nghe vậy, Lăng Cửu Cửu quấn dây quanh eo, còn buộc thành nơ bướm.
Lục Sâm chỉ ba bước là kéo cậu lên được.
Bên trong, đám tang thi thấy có người thì liền như đàn cá đói trông đợi thức ăn, ùn ùn kéo về phía bức tường họ đang đứng.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của Hứa Giới: “Chỉ là một cậu em trai thôi mà.”
Lục Sâm: “......”
Sáng hôm sau, hai người cùng một nửa tang thi lên đường, rời khỏi nơi thị phi này. Trên đường đi, Hứa Giới nhìn cảnh hoang tàn hai bên đường rồi hỏi Lục Sâm:
“Giờ chúng ta định đi đâu?”
Trong đầu Lục Sâm đã có vài phương án.
Ưu tiên là hòn đảo, chỉ cần không có yếu tố con người thì gần như sẽ không có tang thi lẻn vào.
Tiếp theo là vùng cao nguyên hoang vắng, người càng ít, tang thi càng ít.
Những nơi cực lạnh hoặc cực nóng cũng khiến tang thi giảm linh hoạt, mức độ nguy hiểm cũng giảm theo.
“Hay là mình lại tự xây một căn cứ mới?” Hứa Giới hỏi.
Lục Sâm không gật cũng không lắc: “Tùy cơ ứng biến.”
Còn lại là những kẻ hoàn toàn mất đi nhân tính, sống bằng cách cướp bóc và đàn áp người khác. Con người phức tạp quá. Người tốt hay kẻ xấu đều có thể ngụy trang.
Lục Sâm không muốn mạo hiểm.
Lăng Cửu Cửu đang ngồi ngắm cảnh bên ngoài bỗng lắc đầu, nói: “Tôi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện, nghe như tiếng khóc vậy, “hu hu hu” ấy.”
Hứa Giới hỏi: “Họ nói gì?”
Lăng Cửu Cửu lắng tai nghe: “Không nghe rõ, đứt quãng lắm. Tại anh lái xe nhanh quá.”
Lục Sâm đưa tay bịt tai cậu lại: “Là tiếng gió đấy. Cửa sổ cậu chưa đóng kỹ.”
Lúc đi ngang qua một nhà máy tang thi, Hứa Giới dừng xe.
“Nơi này có tường cao, cửa sắt kiên cố, tang thi lại đông, chúng ta vào đây ‘luyện cấp’ thôi.”
Ba người xuống xe, đi vòng quanh nhà máy kiểm tra. Cổng chính bị khoá chặt từ bên ngoài, tường thì không có chỗ nào hỏng, trông khá vững chắc. Chỉ cần không dại dột mở cửa, với khả năng hiện tại của đám tang thi thì khó lòng phá ra được.
Lăng Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất, vừa định hỏi làm sao vào...
Nhưng quay đầu lại đã thấy Lục Sâm bật người lên, đạp nhẹ một nhịp vào giữa tường rồi nhảy vọt lêи đỉиɦ.
Hứa Giới theo sát phía sau, nhẹ nhàng nhảy lên không kém. Lăng Cửu Cửu cũng học theo, vừa chạy vừa bật nhảy. Kết quả ngã chổng vó, mông chạm đất cái “rầm”.
Lăng Cửu Cửu mặt đỏ bừng.
“......”
Lục Sâm lấy dây thừng ra, thả xuống: “Leo lên đi.”
Lăng Cửu Cửu nắm dây trèo được một đoạn ngắn, “vèo” một cái trượt xuống.
Cậu tiếp tục ráng sức leo, ba giây sau lại “vèo” cái nữa tụt xuống.
Leo đi leo lại, lòng bàn tay cậu đỏ ửng cả lên, mà mặt đất vẫn còn ngay trước mắt.
Hứa Giới cố nhịn cười đến mức vai run bần bật.
Lục Sâm vừa bực vừa buồn cười: “Cậu buộc dây quanh eo đi, anh kéo em lên.”
Nghe vậy, Lăng Cửu Cửu quấn dây quanh eo, còn buộc thành nơ bướm.
Lục Sâm chỉ ba bước là kéo cậu lên được.
Bên trong, đám tang thi thấy có người thì liền như đàn cá đói trông đợi thức ăn, ùn ùn kéo về phía bức tường họ đang đứng.
16
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
