0 chữ
Chương 32
Chương 32
Lục Sâm cũng không biết nên xử lý vết thương cho tang thi thế nào, chỉ có thể làm như với người thường mà bôi thuốc, băng bó.
Anh còn lấy chậu nước rửa sạch hai bàn chân lấm lem bùn đất của cậu, mới phát hiện lòng bàn chân cậu bị cành cây cào xước mấy đường.
Da Lăng Cửu Cửu vốn trắng, mấy vết xước đỏ hiện lên rõ ràng.
Bôi thuốc xong cho đôi chân nhỏ, Lục Sâm liền kéo chăn đắp cho cậu, giọng dỗ dành:
“Ngủ sớm đi, vết thương mới mau lành.”
Lăng Cửu Cửu ngoan ngoãn nằm nghiêng trên giường, không nhúc nhích.
Lục Sâm lại tiếp tục thu dọn hành lý. Đồ đạc trong căn nhà gỗ này khá nhiều, may mà anh đã nâng cấp dị không gian.
Bông hoa dại trước đó anh để vào trong đó, lấy ra vẫn y như lúc mới hái, không hề héo chút nào.
Điều đó chứng minh rằng trong dị không gian không có dòng chảy thời gian, hoặc trôi rất chậm, thực phẩm để trong đó sẽ không bị hỏng.
Lục Sâm cất một số thực phẩm dễ hỏng vào không gian, những thứ còn lại thì để trên xe mang đi là được.
Thu dọn xong, Lục Sâm quay đầu lại thì phát hiện Lăng Cửu Cửu đang mở to mắt nhìn mình, căn bản chưa hề ngủ.
Anh thở dài, bước tới xoa mặt cậu một cái:
"Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, mau ngủ đi."
Lăng Cửu Cửu chớp chớp mắt, ngáp một cái nhỏ, hôm nay chạy vạy cả ngày bên ngoài, đúng là cũng mệt rồi.
Lục Sâm tắm rửa sạch sẽ xong cũng chui vào chăn chuẩn bị ngủ. Nhân lúc Lăng Cửu Cửu ngủ, Lục Sâm lấy ra dụng cụ chống cắn được chế đặc biệt, cẩn thận đeo cho cậu.
Bị cắn rồi trở thành người thức tỉnh, không có nghĩa là cơ thể người thức tỉnh đã có kháng thể với virus tang thi.
Nếu bị cắn thêm lần nữa thì vẫn có thể biến thành tang thi.
Từ lần trước Lăng Cửu Cửu nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng liếʍ đùi anh, Lục Sâm liền chế ra cái dụng cụ chống cắn này, mỗi đêm đợi cậu ngủ mới lén đeo vào cho cậu.
Sáng nào anh cũng dậy sớm hơn cậu, âm thầm tháo ra mà không để cậu phát hiện.
Nhưng tối nay, Lục Sâm không ngờ Lăng Cửu Cửu chỉ ngủ được hai tiếng đã dậy.
Lăng Cửu Cửu biết Lục Sâm sắp rời đi, trong lòng thấy không nỡ.
Nghĩ đến chuyện Lục Sâm có thể đói bụng trên đường về, nhỡ đâu ngất xỉu, mà mình lại không ở bên cạnh, lỡ bị tang thi khác ăn mất thì nguy to.
Thế là cậu định đi câu thêm vài con cá, để Lục Sâm mang theo trên đường.
Lăng Cửu Cửu vừa mở mắt đã cảm thấy mặt mình bị cái gì đó đè lên.
Cậu đưa tay sờ thử, như thể là một cái lưới sắt, bị dây buộc chặt vào miệng.
Lăng Cửu Cửu nghiêng đầu, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Cái quỷ gì đây?
Không cần đoán cũng biết là do Lục Sâm đeo cho cậu.
Lăng Cửu Cửu không hiểu cái lưới sắt này dùng để làm gì, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Sâm làm gì cũng có lý do, nên cũng không quá bận tâm.
Cậu nhẹ nhàng lật người xuống giường, lén lút đi vào bếp, xách cần câu và thùng sắt rồi rời khỏi nhà.
Hôm nay cậu cố tình chọn thùng sắt lớn, để mang nhiều cá hơn cho Lục Sâm.
Trời sắp sáng nhưng chưa hẳn là sáng, ánh sáng lúc này với Lăng Cửu Cửu cũng giống như con người đi đường vào ban đêm.
Vì tầm nhìn không tốt, bước chân của Lăng Cửu Cửu khá chậm.
Anh còn lấy chậu nước rửa sạch hai bàn chân lấm lem bùn đất của cậu, mới phát hiện lòng bàn chân cậu bị cành cây cào xước mấy đường.
Da Lăng Cửu Cửu vốn trắng, mấy vết xước đỏ hiện lên rõ ràng.
Bôi thuốc xong cho đôi chân nhỏ, Lục Sâm liền kéo chăn đắp cho cậu, giọng dỗ dành:
“Ngủ sớm đi, vết thương mới mau lành.”
Lăng Cửu Cửu ngoan ngoãn nằm nghiêng trên giường, không nhúc nhích.
Lục Sâm lại tiếp tục thu dọn hành lý. Đồ đạc trong căn nhà gỗ này khá nhiều, may mà anh đã nâng cấp dị không gian.
Bông hoa dại trước đó anh để vào trong đó, lấy ra vẫn y như lúc mới hái, không hề héo chút nào.
Điều đó chứng minh rằng trong dị không gian không có dòng chảy thời gian, hoặc trôi rất chậm, thực phẩm để trong đó sẽ không bị hỏng.
Thu dọn xong, Lục Sâm quay đầu lại thì phát hiện Lăng Cửu Cửu đang mở to mắt nhìn mình, căn bản chưa hề ngủ.
Anh thở dài, bước tới xoa mặt cậu một cái:
"Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, mau ngủ đi."
Lăng Cửu Cửu chớp chớp mắt, ngáp một cái nhỏ, hôm nay chạy vạy cả ngày bên ngoài, đúng là cũng mệt rồi.
Lục Sâm tắm rửa sạch sẽ xong cũng chui vào chăn chuẩn bị ngủ. Nhân lúc Lăng Cửu Cửu ngủ, Lục Sâm lấy ra dụng cụ chống cắn được chế đặc biệt, cẩn thận đeo cho cậu.
Bị cắn rồi trở thành người thức tỉnh, không có nghĩa là cơ thể người thức tỉnh đã có kháng thể với virus tang thi.
Nếu bị cắn thêm lần nữa thì vẫn có thể biến thành tang thi.
Từ lần trước Lăng Cửu Cửu nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng liếʍ đùi anh, Lục Sâm liền chế ra cái dụng cụ chống cắn này, mỗi đêm đợi cậu ngủ mới lén đeo vào cho cậu.
Nhưng tối nay, Lục Sâm không ngờ Lăng Cửu Cửu chỉ ngủ được hai tiếng đã dậy.
Lăng Cửu Cửu biết Lục Sâm sắp rời đi, trong lòng thấy không nỡ.
Nghĩ đến chuyện Lục Sâm có thể đói bụng trên đường về, nhỡ đâu ngất xỉu, mà mình lại không ở bên cạnh, lỡ bị tang thi khác ăn mất thì nguy to.
Thế là cậu định đi câu thêm vài con cá, để Lục Sâm mang theo trên đường.
Lăng Cửu Cửu vừa mở mắt đã cảm thấy mặt mình bị cái gì đó đè lên.
Cậu đưa tay sờ thử, như thể là một cái lưới sắt, bị dây buộc chặt vào miệng.
Lăng Cửu Cửu nghiêng đầu, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Cái quỷ gì đây?
Không cần đoán cũng biết là do Lục Sâm đeo cho cậu.
Lăng Cửu Cửu không hiểu cái lưới sắt này dùng để làm gì, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Sâm làm gì cũng có lý do, nên cũng không quá bận tâm.
Hôm nay cậu cố tình chọn thùng sắt lớn, để mang nhiều cá hơn cho Lục Sâm.
Trời sắp sáng nhưng chưa hẳn là sáng, ánh sáng lúc này với Lăng Cửu Cửu cũng giống như con người đi đường vào ban đêm.
Vì tầm nhìn không tốt, bước chân của Lăng Cửu Cửu khá chậm.
14
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
