0 chữ
Chương 30
Chương 30
Lăng Cửu Cửu giật mình rụt cổ lại, cuộn tròn trong góc tủ.
Gã béo thấy cậu nhóc sợ đến co rúm người, liền phá lên cười, xách vò rượu tiến lại gần.
Lăng Cửu Cửu vừa mới ngẩng đầu thì một dòng chất lỏng mát lạnh đã đổ ập lên đầu.
Thứ chất lỏng có mùi rất thơm, là rượu.
Cậu nhắm tịt mắt, rượu theo tóc chảy xuống mặt, cậu không nhịn được lè lưỡi ra liếʍ một chút.
Ngon ghê...
Cả đầu dính rượu, mắt Lăng Cửu Cửu đỏ hoe như vừa khóc xong, gương mặt vốn tái nhợt giờ nhuốm chút đỏ ửng, trông đáng thương vô cùng.
Gã béo nhìn cậu chằm chằm một hồi, ánh mắt dần trở nên kỳ quái.
"Đại ca, nhóc này thật sự là tang thi à? Có cái loại tang thi nào mà nhìn như thế này không?"
Người đàn ông vạm vỡ đang lục lọi trong tủ đáp: "Mắt nó đỏ ngầu như vậy, dấu hiệu tang thi rõ rành rành còn gì.
Hơn nữa, mày từng thấy người thường nào bị đâm một dao mà chẳng có gì không? Mày không sợ chết thì muốn chơi thế nào tuỳ mày."
Gã béo lộ vẻ tiếc nuối, tay vẫn véo má Lăng Cửu Cửu, nhìn ngắm hồi lâu rồi cười cười bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn quay lại với một cái kìm rỉ sét.
Thấy cái kìm, Lăng Cửu Cửu lập tức im bặt vì sợ.
Trước đây cũng từng có người dùng cái đồ sắt đó định nhổ răng cậu, sợ cậu bất ngờ cắn người. Chỉ vì có người nói phải mang cậu về "còn nguyên vẹn", hàm răng cậu mới được giữ lại.
"Mày định làm gì đấy?" Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày hỏi.
Gã béo cười ha hả: "Bộ răng nhóc này chướng mắt quá, nhổ luôn đi cho chắc, chúng ta mang theo cũng yên tâm."
Người đàn ông trừng mắt: "Đừng có gây chuyện. Nếu nó lên cơn như mấy đứa con nít trước kia rồi cắn mày một phát, lần này chẳng ai cứu được mày đâu."
Gã béo vờ như không nghe thấy, vẫn cầm kìm tiến về phía Lăng Cửu Cửu.
Lăng Cửu Cửu sợ bị nhổ răng, rơm rớm van nài:
"Tôi sẽ không cắn người đâu... Đừng nhổ răng có được không?"
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, gã béo chẳng những không dừng lại mà mắt càng sáng hơn, một tay bóp cổ Lăng Cửu Cửu, tay kia cầm chặt kìm. Tay hắn to bè, lực lại mạnh vì có hơi men, suýt nữa bóp gãy cổ cậu. Trong khoảnh khắc ấy, mắt cậu tối sầm lại, cảm giác như mình sắp chết thật rồi.
Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu, cửa căn nhà gỗ bất ngờ bị đá văng ra, theo sau là hai tiếng súng nổ đanh gọn.
Thị lực của Lăng Cửu Cửu dần trở lại, cậu thấy hai người đàn ông kia đã ngã xuống đất, cơ thể bị bắn thủng, máu vẫn không ngừng trào ra.
Lục Sâm tay cầm dao bước tới, không chút chần chừ đâm thêm hai nhát vào đầu họ.
Lăng Cửu Cửu sững sờ, theo phản xạ muốn che đầu nhưng tay bị trói nên chỉ có thể rụt đầu xuống sát ngực.
Lục Sâm nhìn cậu nhóc co rúm lại như con đà điểu, tiến tới cởi trói cho cậu, sau đó đỡ cậu ngồi lên giường, vừa dùng khăn lau tóc vừa gắt:
"Đã nói cậu ngốc, cậu đúng là chẳng thông minh chút nào! Cậu có biết chỉ cần cắn một cái, bọn họ cũng sợ chết khϊếp rồi không?!"
Lăng Cửu Cửu rụt cổ, bị mắng cũng không dám hé răng.
Thấy cậu như vậy, Lục Sâm càng tức, gõ lên cái đầu đơ đơ kia một cái:
"Răng của cậu chỉ để làm cảnh à? Để bọn họ ức hϊếp vậy sao?!"
Gã béo thấy cậu nhóc sợ đến co rúm người, liền phá lên cười, xách vò rượu tiến lại gần.
Lăng Cửu Cửu vừa mới ngẩng đầu thì một dòng chất lỏng mát lạnh đã đổ ập lên đầu.
Thứ chất lỏng có mùi rất thơm, là rượu.
Cậu nhắm tịt mắt, rượu theo tóc chảy xuống mặt, cậu không nhịn được lè lưỡi ra liếʍ một chút.
Ngon ghê...
Cả đầu dính rượu, mắt Lăng Cửu Cửu đỏ hoe như vừa khóc xong, gương mặt vốn tái nhợt giờ nhuốm chút đỏ ửng, trông đáng thương vô cùng.
Gã béo nhìn cậu chằm chằm một hồi, ánh mắt dần trở nên kỳ quái.
"Đại ca, nhóc này thật sự là tang thi à? Có cái loại tang thi nào mà nhìn như thế này không?"
Người đàn ông vạm vỡ đang lục lọi trong tủ đáp: "Mắt nó đỏ ngầu như vậy, dấu hiệu tang thi rõ rành rành còn gì.
Gã béo lộ vẻ tiếc nuối, tay vẫn véo má Lăng Cửu Cửu, nhìn ngắm hồi lâu rồi cười cười bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn quay lại với một cái kìm rỉ sét.
Thấy cái kìm, Lăng Cửu Cửu lập tức im bặt vì sợ.
Trước đây cũng từng có người dùng cái đồ sắt đó định nhổ răng cậu, sợ cậu bất ngờ cắn người. Chỉ vì có người nói phải mang cậu về "còn nguyên vẹn", hàm răng cậu mới được giữ lại.
"Mày định làm gì đấy?" Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày hỏi.
Gã béo cười ha hả: "Bộ răng nhóc này chướng mắt quá, nhổ luôn đi cho chắc, chúng ta mang theo cũng yên tâm."
Người đàn ông trừng mắt: "Đừng có gây chuyện. Nếu nó lên cơn như mấy đứa con nít trước kia rồi cắn mày một phát, lần này chẳng ai cứu được mày đâu."
Lăng Cửu Cửu sợ bị nhổ răng, rơm rớm van nài:
"Tôi sẽ không cắn người đâu... Đừng nhổ răng có được không?"
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, gã béo chẳng những không dừng lại mà mắt càng sáng hơn, một tay bóp cổ Lăng Cửu Cửu, tay kia cầm chặt kìm. Tay hắn to bè, lực lại mạnh vì có hơi men, suýt nữa bóp gãy cổ cậu. Trong khoảnh khắc ấy, mắt cậu tối sầm lại, cảm giác như mình sắp chết thật rồi.
Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu, cửa căn nhà gỗ bất ngờ bị đá văng ra, theo sau là hai tiếng súng nổ đanh gọn.
Thị lực của Lăng Cửu Cửu dần trở lại, cậu thấy hai người đàn ông kia đã ngã xuống đất, cơ thể bị bắn thủng, máu vẫn không ngừng trào ra.
Lục Sâm tay cầm dao bước tới, không chút chần chừ đâm thêm hai nhát vào đầu họ.
Lục Sâm nhìn cậu nhóc co rúm lại như con đà điểu, tiến tới cởi trói cho cậu, sau đó đỡ cậu ngồi lên giường, vừa dùng khăn lau tóc vừa gắt:
"Đã nói cậu ngốc, cậu đúng là chẳng thông minh chút nào! Cậu có biết chỉ cần cắn một cái, bọn họ cũng sợ chết khϊếp rồi không?!"
Lăng Cửu Cửu rụt cổ, bị mắng cũng không dám hé răng.
Thấy cậu như vậy, Lục Sâm càng tức, gõ lên cái đầu đơ đơ kia một cái:
"Răng của cậu chỉ để làm cảnh à? Để bọn họ ức hϊếp vậy sao?!"
18
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
