TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 20.3: Biết đâu Lâm trưởng lão lại là một vị lão tổ nào đó

Rất nhanh sau đó, Tô Chước hiểu ra Tàng Kinh Các của nội môn Vô Minh Thần Tông quả thực có đại năng tọa trấn trong đại trận phòng ngự. Đừng nói là kẻ xâm nhập, ngay cả con muỗi không nên bay vào cũng chẳng thể lọt qua.

Nói cách khác, quản lý thư viện không phải là người giữ cửa mà chỉ là người lo việc cho mượn sách mà thôi.

Nếu thực sự là đại năng... nào có ai lại bỏ thời gian tu luyện để làm việc rườm rà này chứ?

Tuy nhiên, nếp suy nghĩ cố hữu trong đầu Tô Chước thì vẫn khó mà thay đổi.

Nhị sư huynh dẫn nàng đến trước bàn Lâm trưởng lão, thấy nàng chưa mở miệng thì lập tức chủ động nói trước: "Lâm trưởng lão, đệ tử dẫn Cửu sư muội mới nhập môn đến mượn sách."

Lão giả không phản ứng. Nghê Truyền Vân đã quen, chỉ ra hiệu cho nàng đặt sách lên bàn.

Tô Chước rón rén đặt sách xuống, cẩn thận lễ phép: "Lâm trưởng lão, xin phiền người giúp đệ tử mượn một quyển thân pháp."

Hơi thở của lão giả vô cùng héo úa, dường như chỉ phản ứng với công việc. Ông chậm rãi mở mắt, ánh mắt đυ.c ngầu lướt qua cuốn sách trong tay nàng, giọng điệu khàn khàn: "Đặt ngọc phù vào mắt trận."

Tô Chước lấy ngọc phù đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên trận pháp khắc trên mặt bàn.

Ngọc phù lập tức phát sáng. Lâm trưởng lão lạnh nhạt nói: "Không được cho người khác mượn lại, có thể đi rồi."

"Cảm ơn trưởng lão."

Tô Chước cung kính đáp lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù trưởng lão không phải sư phụ nhưng trước mặt bậc trưởng bối có hơi nhát gan một chút cũng chẳng sao.

Rời khỏi khu mượn sách ở tầng sáu, Tô Chước vốn còn thắc mắc, không biết "kiên nhẫn" của Lâm trưởng lão thể hiện ở đâu.

Nhưng khi xuống vài tầng, nhìn thấy hàng dài đệ tử xếp hàng mượn sách, nàng lập tức cảm thấy may mắn vì hôm nay số đệ tử nội môn tìm Lâm trưởng lão không nhiều.

Quả thực, đệ tử Vô Minh Thần Tông rất chăm chỉ. Những vị trưởng lão phụ trách tầng dưới hầu như ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Nghe nói cả khi nghỉ phép cũng không được thực sự nghỉ ngơi.

Thái độ bị ép phải làm việc của họ không thể nói là tốt... chỉ có thể gọi là cực kỳ cáu kỉnh, nhưng chí ít vẫn làm tròn bổn phận.

Tô Chước tò mò đứng xem người khác bị mắng. Có một đệ tử xin mượn sách mà không được chấp nhận, vẻ mặt thất vọng, giận dỗi không cam lòng.

Nghê Truyền Vân giải thích: "Các trưởng lão của Tàng Kinh Các có quyền can thiệp vào việc mượn sách. Nếu thuộc tính của đệ tử không phù hợp với công pháp thì sẽ không cho phép mượn. Đây cũng là lý do vì sao ta nói Lâm trưởng lão có tính tình tốt nhất."

Tốt nhất vì chẳng quan tâm gì cả.

Đương nhiên, cũng có thể là đã già đến mức không quản nổi nữa.

Tô Chước lập tức hiểu ngay. Không bị mắng mà cũng không bị quản lý chặt, đây chẳng phải là ước mơ của mọi đệ tử hay sao?

Nàng cúi đầu nhìn quyển thân pháp trên tay, rót linh lực vào, những dòng chữ dần hiện lên trên trang giấy ố vàng.

Nhị sư huynh giới thiệu: "Tiểu Cửu, quyển thân pháp này tên là 《Thân Hóa Kinh Phong》."

Tô Chước còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: "《Thân Hóa Kinh Phong》?"

17

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.