TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 13.2: Nhật Nguyệt Kiếm: Lạn Kiếm Phong, chớ mong đợi

Diêm Nguy Nhiên nhìn nhị sư huynh, kinh ngạc nói: "Trước kia chúng nó suýt xé rách mặt ta!"

Sao trước mặt tiểu sư muội lại còn làm nũng thế kia!

Nhị sư huynh bất đắc dĩ: “Đệ quên trước kia đệ trêu mèo ghẹo chó thế nào rồi à?”

Đừng nói là con khỉ muốn đối nghịch với hắn, mà cả sư môn này, sư huynh nào cũng từng đánh lão thất.

Không thì chẳng dám nhận mình từng nuôi nấng sư đệ.

Lão bát, sư đệ duy nhất của lão thất, đánh nhau với hắn cũng là chuyện thường ngày.

Tô Chước ôm khỉ con xuống núi, cảm thấy cuộc đời thật viên mãn.

Vừa bái sư đã được nhận quà mỏi tay.

Lại còn được tặng kèm một đàn linh sủng đáng yêu.



Đến chân núi Tụ Linh Phong, Tô Chước đặt khỉ con xuống, vẫy tay chào tạm biệt những người bạn mới.

Diêm Nguy Nhiên đang định dẫn nàng ngự kiếm thì nhị sư huynh đã triệu hồi kiếm, thành thạo xách tiểu sư muội lên: “Đi thôi.”

Tô Chước rất ung dung, còn đang xem xét linh quả trong nhẫn trữ vật: “Vâng.”

Nhật Nguyệt kiếm thoang thoảng sáng lên.

Nhưng nàng mải mê kiểm tra nhẫn trữ vật nên không thấy.

Nhật Nguyệt kiếm: “…”

Thà rằng nó cứ ở lại Kiếm Phong còn hơn.

Tô Chước phát hiện cách xách người của sư môn đúng là đồng nhất, đều nắm vào gáy áo phía sau, nhưng không hề siết cổ, thậm chí sau khi hạ xuống, nàng sờ gáy áo cũng không thấy nhăn.

Bay lên nào!

Nữ hài bình tĩnh ôm kiếm, hai chân đung đưa giữa không trung.

Nhị sư huynh ngự kiếm rất vững vàng, nhưng nhìn cảnh vật biến ảo có thể thấy tốc độ rất nhanh, ngay cả thất sư huynh cũng phải nghiêm mặt hơn để đuổi kịp hắn.

Có lẽ vì tốc độ nhanh, Nghê Truyền Vân đã dùng linh khí che cho Tô Chước không bị gió thổi.

Tô Chước mạnh bạo lên tiếng: "Sư huynh, muội muốn đón gió!"

Không đón gió cứ như bị sư phụ xách theo vậy.

Cảm giác vô cùng lặng lẽ.

"Ừ."

Nghê Truyền Vân vừa đồng ý, tiếng gió mạnh mẽ đã lập tức rít gào bên tai Tô Chước, thổi làm mặt nàng nhăn nhúm lại.

"Hu oa..." Tô Chước cực kỳ thích chí.

Chắc đây chính là Lâm Hư cảnh chân đạp hư không!

Hèn gì sư phụ đi chọc phá thánh địa nhà người ta, có phi thuyền không thèm đi mà cứ nhất quyết đạp hư không.

Thú vị thật!

Tô Chước khoanh tay, khóe miệng không ngừng cong lên.

"Nhật Nguyệt kiếm, ngươi nói xem, có phải ta quá mạnh rồi không, hửm? Đạp hư không cơ đấy?"

Nhật Nguyệt kiếm: "..."

Ngươi đang treo lơ lửng trên không trung đấy.

Tô Chước nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không nói gì thì ta coi như ngươi đang khen ta rồi nhé, ngại quá à, đừng khen nữa..."

"Mười hai tuổi, đạp hư không, tương lai xán lạn."

Giọng nàng nhỏ như vậy, tiếng gió lại lớn, nàng chắc chắn người khác không nghe thấy.

Vui quá đi, lén lút làm trò con bò cũng bình thường thôi. Hề hề hề.

Nhật Nguyệt kiếm: "..."

Lạn Kiếm Phong, đừng có mơ tưởng.

Nghê Truyền Vân cúi đầu liếc nhìn nàng, không nhịn được cười.

Tiểu sư muội hình như không thông minh lắm, nhưng lại rất vui vẻ.

Thôi, vui vẻ cũng tốt.

Đúng là bộ dạng tiểu sư muội của bọn họ nên có.

9

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.