TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Cứu… chỉ thế này thôi à? (2)

“Dù sao cái cuộc sống này ta cũng chịu đủ rồi. Cùng lắm thì cá chết lưới rách để xem cuối cùng là ngươi luyến tiếc cuộc sống phú quý này, hay là ta tiếc cái chốn xui xẻo, chẳng ra gì này.”

Đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc, Cố Thính Duy chính là đang cược Cố Nho không có gan thật sự liều mạng.

Quả nhiên, sắc mặt Cố Nho lập tức trắng bệch, nhìn y như người vừa bị quăng ngã đập đầu xuống đất là hắn, chứ không phải là Cố Thính Duy.

“Hôm nay, trong phòng này không ai được phép ra ngoài gọi người. Ai dám động một bước, ta sẽ băm người đó trước!”

Cả căn phòng im phăng phắc, không ai dám nhúc nhích.

Cố Thính Duy nheo mắt lại — Ngay bây giờ, nhân lúc cậu còn đang “bệnh”, phải dọa cho người ta nhớ cả đời.

“Ba!” Cậu đột ngột quát lớn.

Cố Nho giật nảy người, toàn thân run lẩy bẩy.

Cố Thính Duy giơ cao con dao, trầm giọng quát: “Một!”

Cố Nho còn chưa kịp thắc mắc tại sao lại không có “hai”, đã bị con dao to bản vung thẳng tới trước mặt dọa cho chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.

“Xin lỗi xin lỗi… Huynh trưởng, ta sai rồi… thật sự xin lỗi…”

Đám hạ nhân đi theo phía sau cũng lập tức “bịch” một tiếng đồng loạt quỳ rạp xuống, mặt mũi trắng bệch: “Đại công tử, chúng ta sai rồi, xin đại công tử tha mạng…”

“Choang!”

Cố Thính Duy không chút khách khí nện mạnh con dao xuống đất, lạnh lùng nhìn đám người đang cúi rạp đầu trước mặt, ánh mắt đầy khinh thường.

Hừ! Đám ranh con này mà cũng đòi đấu với cậu ư? Dù gì cậu cũng là người từ thời hiện đại xuyên đến, từng đánh nhau, từng xem đủ loại cung đấu. Đến cả thoại kịch của Chân Hoàn Truyện cậu còn có thể đọc vanh vách, không lẽ lại không trị nổi mấy đứa trẻ to xác sống bám bố mẹ à?

Đang còn suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, từng tiếng “phần phật” rít thẳng về phía này.

Cố Thính Duy khẽ nheo mắt, nghe tiếng bước chân, là người đến đủ cả rồi.

“Ôi trời ơi, con ơi là con! Con làm sao thế này! Trời đất ơi, đất thì lạnh như vậy, lỡ như con có chuyện gì… sau này mẹ với cha con biết phải sống sao đây a~~” Vương thị còn chưa vào cửa đã gào khóc thảm thiết. Bà ta vừa bước vào, thấy Cố Nho đang quỳ trên đất thì càng khóc lớn hơn, nước mắt nước mũi tèm lem như mưa rơi hoa lê.

“Lão gia ơi, ông nhất định phải làm chủ cho Nho Nhi nhà chúng ta a!”

Cố Dịch Thu còn chưa kịp xanh mặt, “Choang!” một tiếng, Cố Thính Duy đã giơ con dao lên lần nữa, ánh dao lạnh loáng dưới ánh sáng khiến người ta rùng mình.

“Câm cái miệng bà lại!” Cố Thính Duy gằn từng chữ, mắt lạnh lùng nhìn Vương thị. “Bà mù à? Cố Nho dẫn người xông vào phòng ta, còn cầm gậy gộc muốn đánh người. Đầu ta đến giờ vẫn còn đau đây! Bây giờ bà lại đứng đây khóc lóc đòi làm chủ cho nó?”

“Vô phép! Mày dám nói chuyện với tao kiểu đó à?” Vương thị bị chọc cho tái mặt, tức đến nỗi giọng cao vυ"t: “Lão gia còn đang ở đây, rõ ràng ai là người bị dọa đến ngồi bệt dưới đất thì mọi người nhìn mà không biết à? Không làm chủ cho Nho Nhi thì làm chủ cho cái tên cầm dao như mày chắc? Mày là đại thiếu gia của Cố gia, vậy mà giấu dao chặt củi trong phòng mình, mày rắp tâm làm cái gì?”

Người trong nhà lúc này cũng bắt đầu hiểu rõ nên nghiêng về bên nào. Có người lanh mắt đã lặng lẽ bước đến định đỡ Cố Nho dậy.

Nhưng Cố Thính Duy là ai? Lớn lên giữa thời hiện đại, coi không thiếu mấy phim ngôn tình, cung đấu, âm dương quái khí là món ăn hằng ngày. Còn trò đổi trắng thay đen thế này à? Cậu thuộc dạng sở trường đặc biệt luôn rồi!

“Ồ, vậy ý bà là…” Cố Thính Duy bỗng nở một nụ cười đầy mỉa mai, “Nếu đám hạ nhân tối nay lẻn vào phòng bà ăn trộm vàng bạc châu báu, thậm chí còn có hành vi sàm sỡ, chỉ cần bọn chúng quỳ xuống xin lỗi, bà cũng phải tha thứ cho chúng, ngược lại còn phải đứng ra xin lỗi lại bọn chúng? Ý bà là như thế sao?”

Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía đám hạ nhân đang đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: “Nghe rõ chưa? Phu nhân các ngươi không để bụng. Vậy tối nay ai muốn vào phòng bà ta thì cứ vào, muốn làm gì cũng được.”

Câu này thật sự quá mức ngang tàng, ở thời đại này, một người thân là thiếu gia nhà quan lại mà dám nói ra lời này đã là tội đủ rước vạ vào thân.

Nhưng Cố Thính Duy không quan tâm.

Một là: chuyện không phải do cậu tự gây ra.

Hai là: Cậu là người bị hại mà còn phải chịu mắng, vậy thì có gì mà phải giữ mồm giữ miệng? Ở cái chỗ ăn hϊếp người như cơm bữa này, cổ đại hay hiện đại thì cũng chẳng quan trọng nữa.

17

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.