0 chữ
Chương 15
Chương 15: Cứu… chỉ thế này thôi à? (1)
Từ nhỏ đến lớn đã quen thói kiêu căng, bắt nạt Cố Thính Duy bao nhiêu năm, giờ đột nhiên bị phản lại, Cố Nho tức đến bốc khói đầu.
Trong cơn giận, hắn quên luôn cả lý do mình đến tìm Cố Thính Duy, lập tức gọi theo năm sáu gia đinh, một chân đá tung cánh cửa vừa mới đóng lại, rồi cả đám người xách gậy gộc xông vào như muốn đánh nhau.
Cố Thính Duy còn chưa kịp ngủ lại thì đã nghe một tiếng “rầm” dữ dội. Cậu giật mình bật dậy, còn chưa nhìn rõ chuyện gì thì đã bị Cố Nho — đang tức đỏ mặt lôi mạnh từ trên giường xuống đất, kéo lê một mạch ra giữa phòng.
Thân thể này của Cố Thính Duy vốn đã yếu sẵn, bị quăng mạnh xuống đất như vậy, đầu óc lập tức ong một tiếng, tai ù đi, thậm chí cả tiếng Cố Nho đang chửi mắng bên cạnh cũng nghe không rõ.
Cố Nho càng mắng càng hăng, tức đến mức còn nhấc chân đạp Cố Thính Duy hai cái.
Cố Thính Duy tuy đầu choáng váng, tai ù đặc, nhưng cảm giác bị đạp vẫn còn rõ mồn một. Đến khi cảm giác dần trở lại, cơn ù tai dịu bớt, cậu liền mở to mắt, lạnh lùng trừng thẳng vào Cố Nho.
Cái nhìn sắc bén ấy khiến Cố Nho vô thức lùi lại một bước — ánh mắt đó, trước kia Cố Thính Duy chưa từng có.
Nhưng ngay sau đó, như thể bị giẫm trúng đuôi, Cố Nho liền nổi cơn thịnh nộ, giận dữ quát lớn: “Được lắm, Cố Thính Duy! Còn dám trừng mắt với bản công tử?! Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận ra hồn!”
Nói xong, Cố Nho vung tay ra hiệu, đám hạ nhân lập tức bắt đầu ra tay đánh người.
“Hôm nay ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi mà chịu quỳ xuống cầu xin bản công tử, thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ta đánh gãy một tay một chân ngươi cũng chẳng ai dám nói gì! Mẫu thân cũng sẽ không trách ta!”
Gậy gộc vừa chuẩn bị vung xuống, Cố Thính Duy lập tức nhào về phía mép giường, hét lớn: “Cứu mạng…!”
Cố Nho cười khẩy, giọng đầy khinh thường:
“Giờ mới biết kêu cứu ư? Muộn rồi!”
Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, Cố Thính Duy từ bên giường rút ra một con dao chặt củi to tướng, bất ngờ vung mạnh về phía sau. Cậu đứng thẳng dậy, tay cầm dao, mũi dao chỉ thẳng vào mặt Cố Nho đang ngây ra như phỗng.
Không thèm giữ thể diện, Cố Thính Duy nhổ một ngụm, “phì”.
“Chỉ có vậy thôi à?”
“……”
Đám hạ nhân vốn đang hùng hổ, chó cậy thế chủ liền lập tức khựng lại, im bặt, lặng lẽ rụt người nép về phía sau lưng Cố Nho.
Bọn họ dù có hung hăng thế nào thì cũng biết rõ thân phận của mình ở đâu. Ngày thường ỷ vào quyền thế của Cố Nho để bắt nạt người thì không sao, nhưng nếu hôm nay Cố Thính Duy thật sự bị thương, thì Cố phủ cũng chẳng có ai đứng ra gánh thay cho bọn họ. Địa vị của họ đối với Cố Thính Duy, cũng giống như địa vị của Cố Thính Duy đối với Cố Nho, mà ở trong mắt lão gia, ai sai trước ai sai sau, xử phạt đều có thứ tự rõ ràng.
Cố Thính Duy cũng rõ ràng, lúc này phải nhắm thẳng vào ai mới đúng. Bắt giặc phải bắt vua trước, cậu đã sớm muốn tìm cơ hội dạy dỗ cho Cố Nho một trận ra trò. Trước đây nguyên chủ sống quá nhu nhược, nhịn nhục quá nhiều, còn cậu thì không nhịn được nữa.
Cố Nho sững người như bị hóa đá, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, tại sao bên mép giường của Cố Thính Duy lại giấu một con dao chặt củi to như vậy.
Giấu để làm gì? Để đề phòng ai? Đề phòng hắn sao?
“Ta đếm tới ba, mau xin lỗi!” Cố Thính Duy vung vẩy con dao chặt củi trong tay, “vù vù vù” cắt gió thành tiếng, còn cố tình hừ hừ mấy tiếng, ra vẻ hung hăng dọa người như đại ca giang hồ: “Nếu không, ta băm các ngươi ra đấy!”
Kỳ thật Cố Thính Duy cũng chỉ là dọa nạt Cố Nho mà thôi. Với thân phận hiện tại: không tiền, không thế, không chỗ dựa, cậu nào dám ra tay với Cố Nho. Nếu cậu thật sự làm Cố Nho bị thương, thì với tính tình của Cố Dịch Thu — coi Cố Nho như bảo bối chắc chắn sẽ lột sạch da của cậu mất.
Nhưng cơ hội lập uy đang ở ngay trước mắt, nếu muốn những ngày sau được yên ổn, thì hôm nay Cố Thính Duy nhất định phải thể hiện khí thế một lần cho ra trò.
“Cố… Cố Thính Duy, ngươi gan to thật đấy! Ngươi dám đυ.ng vào ta thử xem! Mẹ ta nhất định sẽ lột da, rút gân ngươi, ngươi tin không?!”
Cố Thính Duy hừ lạnh một tiếng, giơ cao con dao chặt củi, bước lên một bước dứt khoát. Cố Nho bị dọa đến sống lưng cũng phải thẳng lên mấy phần.
“Lột da rút gân?” Cậu nheo mắt, giọng điềm nhiên mà lạnh băng, “Đến đi, nếu hôm nay ngươi không lột được da ta, thì ngày mai ta sẽ là người rút gân ngươi.”
Trong cơn giận, hắn quên luôn cả lý do mình đến tìm Cố Thính Duy, lập tức gọi theo năm sáu gia đinh, một chân đá tung cánh cửa vừa mới đóng lại, rồi cả đám người xách gậy gộc xông vào như muốn đánh nhau.
Cố Thính Duy còn chưa kịp ngủ lại thì đã nghe một tiếng “rầm” dữ dội. Cậu giật mình bật dậy, còn chưa nhìn rõ chuyện gì thì đã bị Cố Nho — đang tức đỏ mặt lôi mạnh từ trên giường xuống đất, kéo lê một mạch ra giữa phòng.
Thân thể này của Cố Thính Duy vốn đã yếu sẵn, bị quăng mạnh xuống đất như vậy, đầu óc lập tức ong một tiếng, tai ù đi, thậm chí cả tiếng Cố Nho đang chửi mắng bên cạnh cũng nghe không rõ.
Cố Thính Duy tuy đầu choáng váng, tai ù đặc, nhưng cảm giác bị đạp vẫn còn rõ mồn một. Đến khi cảm giác dần trở lại, cơn ù tai dịu bớt, cậu liền mở to mắt, lạnh lùng trừng thẳng vào Cố Nho.
Cái nhìn sắc bén ấy khiến Cố Nho vô thức lùi lại một bước — ánh mắt đó, trước kia Cố Thính Duy chưa từng có.
Nhưng ngay sau đó, như thể bị giẫm trúng đuôi, Cố Nho liền nổi cơn thịnh nộ, giận dữ quát lớn: “Được lắm, Cố Thính Duy! Còn dám trừng mắt với bản công tử?! Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận ra hồn!”
Nói xong, Cố Nho vung tay ra hiệu, đám hạ nhân lập tức bắt đầu ra tay đánh người.
“Hôm nay ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi mà chịu quỳ xuống cầu xin bản công tử, thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ta đánh gãy một tay một chân ngươi cũng chẳng ai dám nói gì! Mẫu thân cũng sẽ không trách ta!”
Cố Nho cười khẩy, giọng đầy khinh thường:
“Giờ mới biết kêu cứu ư? Muộn rồi!”
Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, Cố Thính Duy từ bên giường rút ra một con dao chặt củi to tướng, bất ngờ vung mạnh về phía sau. Cậu đứng thẳng dậy, tay cầm dao, mũi dao chỉ thẳng vào mặt Cố Nho đang ngây ra như phỗng.
Không thèm giữ thể diện, Cố Thính Duy nhổ một ngụm, “phì”.
“Chỉ có vậy thôi à?”
“……”
Đám hạ nhân vốn đang hùng hổ, chó cậy thế chủ liền lập tức khựng lại, im bặt, lặng lẽ rụt người nép về phía sau lưng Cố Nho.
Bọn họ dù có hung hăng thế nào thì cũng biết rõ thân phận của mình ở đâu. Ngày thường ỷ vào quyền thế của Cố Nho để bắt nạt người thì không sao, nhưng nếu hôm nay Cố Thính Duy thật sự bị thương, thì Cố phủ cũng chẳng có ai đứng ra gánh thay cho bọn họ. Địa vị của họ đối với Cố Thính Duy, cũng giống như địa vị của Cố Thính Duy đối với Cố Nho, mà ở trong mắt lão gia, ai sai trước ai sai sau, xử phạt đều có thứ tự rõ ràng.
Cố Nho sững người như bị hóa đá, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, tại sao bên mép giường của Cố Thính Duy lại giấu một con dao chặt củi to như vậy.
Giấu để làm gì? Để đề phòng ai? Đề phòng hắn sao?
“Ta đếm tới ba, mau xin lỗi!” Cố Thính Duy vung vẩy con dao chặt củi trong tay, “vù vù vù” cắt gió thành tiếng, còn cố tình hừ hừ mấy tiếng, ra vẻ hung hăng dọa người như đại ca giang hồ: “Nếu không, ta băm các ngươi ra đấy!”
Kỳ thật Cố Thính Duy cũng chỉ là dọa nạt Cố Nho mà thôi. Với thân phận hiện tại: không tiền, không thế, không chỗ dựa, cậu nào dám ra tay với Cố Nho. Nếu cậu thật sự làm Cố Nho bị thương, thì với tính tình của Cố Dịch Thu — coi Cố Nho như bảo bối chắc chắn sẽ lột sạch da của cậu mất.
Nhưng cơ hội lập uy đang ở ngay trước mắt, nếu muốn những ngày sau được yên ổn, thì hôm nay Cố Thính Duy nhất định phải thể hiện khí thế một lần cho ra trò.
“Cố… Cố Thính Duy, ngươi gan to thật đấy! Ngươi dám đυ.ng vào ta thử xem! Mẹ ta nhất định sẽ lột da, rút gân ngươi, ngươi tin không?!”
Cố Thính Duy hừ lạnh một tiếng, giơ cao con dao chặt củi, bước lên một bước dứt khoát. Cố Nho bị dọa đến sống lưng cũng phải thẳng lên mấy phần.
“Lột da rút gân?” Cậu nheo mắt, giọng điềm nhiên mà lạnh băng, “Đến đi, nếu hôm nay ngươi không lột được da ta, thì ngày mai ta sẽ là người rút gân ngươi.”
19
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
