TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Tư Vân Cầm nhìn thì rất thích, nhưng Thẩm Ngôn Tâm hỏi như vậy chắc chắn không có ý tốt.

"Rất tốt, vũ khí đầy đủ, sân bãi rộng rãi." Tư Vân Cầm vẫn thành thật nói.

"Hoàng hậu nếu thích, sau này có thể đến đây sử dụng bất cứ lúc nào." Thẩm Ngôn Tâm cười nói.

Tư Vân Cầm nghe xong có một khoảnh khắc động lòng, nhưng lý trí mách bảo nàng không thể đáp ứng, dù sao Thẩm Ngôn Tâm không thể tốt bụng như vậy, cho nàng sử dụng nơi này mà không cần điều kiện gì.

"Thôi khỏi, thần thϊếp chỉ là ngày thường sáng sớm tùy tiện múa kiếm chơi đùa thôi." Tư Vân Cầm e dè từ chối.

Thẩm Ngôn Tâm cầm lấy trường thương bên cạnh: "Vậy Hoàng hậu có biết trong hậu cung trừ thị vệ ra bất cứ ai cũng không được mang theo đao thương vũ khí sao."

Nghe Thẩm Ngôn Tâm nói vậy, Tư Vân Cầm sờ sờ cằm, người này rõ ràng là cố ý gây sự, Thẩm Ngôn Tâm trước đó đã biết cung của nàng có đao kiếm, hơn nữa đều không được mài lưỡi, trước đó không nói bây giờ lại nói, nhất định là có ý đồ xấu, mưu mô quỷ quyệt, đúng là nữ nhân xấu xa.

Thẩm Ngôn Tâm nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn Tư Vân Cầm: "Hoàng hậu có cần dùng không?"

Sắc mặt Tư Vân Cầm hơi trầm xuống, nàng không thích bị người khác uy hϊếp.

Hai người giằng co, khí thế quanh người Thẩm Ngôn Tâm cũng ngày càng lạnh lẽo, đôi mắt kia nhìn Tư Vân Cầm ẩn chứa sắc bén.

Cuối cùng Tư Vân Cầm lui về sau một bước: "Đa tạ Thái hậu, thần thϊếp vô cùng cảm kích."

Trong quá trình giằng co, đầu óc Tư Vân Cầm dần tỉnh táo, Thẩm Ngôn Tâm không phải cha mẹ người thân của nàng, không thể vì sự cường thế của nàng mà nhượng bộ, bà ta là Thái hậu nhϊếp chính của nước Chiêu, nói là hoàng đế trên thực tế cũng không sai, hành vi vừa rồi của Tư Vân Cầm đã là phạm thượng.

Vì vậy sau khi tỉnh táo lại, Tư Vân Cầm âm thầm tự nhủ trong lòng biết thời biết thế mới là anh hùng.

"Tuy nhiên, Bản cung có một điều kiện."

Thấy chưa, đã bảo là trên đời không có bữa trưa miễn phí mà.

"Thái hậu xin nói." Tư Vân Cầm bất đắc dĩ mở miệng.

"Hoàng hậu văn võ song toàn, Bản cung vô cùng tán thưởng, quả không hổ danh là đệ tử của Thái phó, nữ nhi của Tư Không."

Những lời khen ngợi này, nếu Tư Vân Cầm không biết bà ta có ý đồ xấu thì đã tin sái cổ rồi.

"Nếu vậy, Bản cung cảm thấy Hoàng hậu nhất định có thể dạy dỗ tốt cho Bệ hạ đúng không?" Nụ cười của Thẩm Ngôn Tâm trở lại ôn hòa, nhưng giọng điệu vẫn cường ngạnh.

Tư Vân Cầm lúc này tiến thoái lưỡng nan, không đáp ứng cũng không được nữa.

"Thần thϊếp không dám, Thái phó là Đế sư, thần thϊếp sao dám múa rìu qua mắt thợ, Bệ hạ thông minh, thần thϊếp chỉ có thể giúp đỡ đôi chút khi Thái phó bất tiện."

"Vậy cũng tốt." Thẩm Ngôn Tâm gật đầu.

Tuy không đặc biệt hài lòng, nhưng con người trơn tuột như Tư Vân Cầm chịu đáp ứng cũng không dễ dàng rồi.

"Trời cũng không còn sớm nữa, tối nay Hoàng hậu cùng Bệ hạ đến Phụng Ninh cung dùng bữa nhé?" Thẩm Ngôn Tâm hỏi.

Tư Vân Cầm nào dám không tuân lệnh.

"Vâng."

Nguyên Đức thấy hai người đi ra, mỉm cười nghênh đón: "Đã nhiều năm rồi không thấy muội múa đao, năm đó lúc Tiên đế còn sống muội cũng thường đến đây luyện võ."

Thẩm Ngôn Tâm cười nhạt: "Sau khi Tiên đế bệnh nặng thì không còn thời gian rảnh rỗi này nữa."

"Thái phi có muốn cùng đến Phụng Ninh cung dùng bữa không?" Thẩm Ngôn Tâm lên tiếng mời.

3

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.