Chương 39
Hắc Thạch
Tam Lang dò xét một hồi được vài ba món thảo dược chả quý hiếm gì mấy, chậc lưỡi cất vào trong người. Cả hai chuẩn bị quay về thì phát hiện gần nơi lối ra của dược viên đã bị chặn bởi một tảng đá đen to lớn. Hình thù của nó xù xì không khác gì hắc thạch nơi cấm địa Trường Sinh tông.
Bạch Du như thường lệ lấy Thanh Ô mà dụng lực đánh về phía tảng đá. Nhưng chỉ nghe một tiếng choang thật lớn, pháp bảo của nàng bị đánh ngược lại, trên thân hắc thạch không một vết xước nhỏ.
Nàng cố gắng thử thêm vài lần nữa kết quả đều như nhau. Nàng cắn răng dụng lực lần cuối cùng, “Lĩnh Ngộ Đạo - Vi - Chuyển Càn Khôn – Tam Nhai Minh Nguyệt” chiếc ô tách ra thành ba chiếc xoay tít trên không trung, các lưỡi dao nhọn hoắc dần xoay chuyển tạo thành bánh xe khổng lồ, cùng tổng tấn công thật mạnh vào hắc thạch nhưng lại bị đẩy ra, lăn lạch cạch xuống đất. Hắc thạch vẫn sừng sững không một vết xước. Nàng mắng thầm trong lòng “mẹ kiếp!”, giơ tay chỉ vào tảng đá nói một tràng tức giận, làm hư pháp bảo của nàng, nàng mà dỡ được sẽ đem tảng đá ngươi về mài làm ghế ngồi.
Mắng mệt, nàng thở dài một hơi rồi cất lời:
“Kỳ lạ! Tảng đá vô tri này sao có thể chống chịu được pháp bảo của ta hết lần này đến lần khác. Thực khiến ta tức chết đi mà!”
La Diện trong thời gian quan sát thì như phát hiện điều gì liền thì thầm với Tam Lang:
“Hắc thạch đó nếu ta đoán không nhầm là từ Tụ Hỏa Tà Châu của Đại Vương tạo ra, nó thuộc về Ma Phẩm pháp bảo, nên chỉ có pháp bảo đồng cấp may ra mới đủ lực phá nó!”
Tam Lang nghe đến Ma Phẩm pháp bảo thì gằn giọng:
“Ngươi đang đùa ta sao! Ở đây trung phẩm pháp bảo đã là cao lắm rồi, thượng phẩm thì thuộc hàng hiếm, kỳ phẩm, linh phẩm thì khỏi phải bàn. Nay ngươi đòi đến Ma Tiên phẩm đào đâu ra! Thật đáng tiếc a, sau hắc thạch kia chắc chắn là thứ gì đó giá trị. Nhưng thu hoạch được Quan Tinh quả cũng không tồi.”
La Diện ưỡn mình khoe khoang:
“Chủ nhân! Ngài quên ta là Ma phẩm pháp khí sao! Chỉ cần ngài…”
Tam Lang biết ngay chiêu trò của hắc thương nên chưa kịp để nó nói hết câu đã phủi tay:
“Ngươi đừng có dụ dỗ, ta không dùng đến ma đạo khí đâu!”
Nói dứt lời hắn định cùng Bạch Du rời đi, thì một tiếng khóc đinh tai vang lên. Nàng ôm mặt ấm ức khóc rống lên thật to. Từ bé đến lớn, cuộc sống nữ nhân này luôn thuận buồm xuôi gió, muốn làm việc gì thì phải làm cho bằng được mới thôi. Nay gặp chuyện không vừa ý tính trẻ con càng hiện rõ, nàng đấm đấm vào lưng Tam Lang không chịu rời đi, mếu máo:
“Phía sau này chắc chắn còn những thứ tốt hơn cả Mộc trúc, Lang huynh chúng ta làm gì bây giờ! hu hu! Huynh thật vô dụng!”
Tam Lang luống cuống theo, từ nhỏ đến lớn hắn vốn ít tiếp xúc với nữ nhân, mà nữ nhân mè nheo khóc lóc lại càng chưa tiếp xúc bao giờ. Hắn muốn khuyên giải nhưng chẳng biết mở lời ra sao, đành ngập ngừng:
“Muội còn muốn gì nữa, rõ ràng là không thể làm suy chuyển hắc thạch kia còn gì! Tu vi ta còn kém hơn muội. Ta cũng hết cách rồi!”
Bạch Du vừa khóc vừa đáp trả:
“Ta nữ nhi yếu đuối không đánh được tảng đá kia. Huynh sức dài vai rộng chẳng lẽ không làm được gì nó! Ta không biết huynh phải tìm cách phá nó đi! Nếu không!”
Bạch Du sụt sịt, với tay lấy ống trúc bên hông, lại thả ra ba con độc vật đứng xếp thành một hàng “Muội sẽ cho chúng cắn huynh tới khi nào muội hết buồn mới thôi đấy! hu hu”
Tam Lang bất lực nhìn cả chủ lẫn tớ không nói lý lẽ, toàn dùng vũ lực để ép buộc, lắc đầu thở dài một cái rồi cũng nhanh chóng lấy ra quyền khí sơ cấp đeo vào tay đấm liên tục vào hắc thạch. Những vết thương cũ cộng thêm hắc thạch phản chấn khiến máu tươi ướt đẫm bàn tay.
Bạch Du nhìn thấy chẳng chút động tâm còn đứng dậy hô hào:
“Mạnh lên! Mạnh nữa lên! Sắp được rồi Lang huynh! Muội thấy nó bắt đầu xuất hiện vết nứt!”
Tam Lang ngậm ngùi khóc rống trong lòng, vết nứt mà Bạch Du nói chính là máu của hắn đang tóe cả ra. Nữ nhân này thực sự là kiếp nạn trong đời của hắn. Khi trở về hắn nhất định kéo Tiếu Can sư huynh tránh xa thật xa. Tam Lang thở dốc, toan ngừng lại, nhưng ba con tiểu yêu kia lại tiến từng bước đến gần, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm con mồi béo bở khiến người khác không rét mà run. Tuy Bạch Du là bạn, nhưng tâm trí nàng bất định, chỉ làm theo cảm tính, nếu không may thực sự sẽ cho bọn độc vật này tấn công hắn, tĩnh dưỡng chắc không dưới một năm, làm hỏng bao nhiêu việc.
Lúc này không còn cách nào khác hắn đành cầu cứu La Diện:
“La Diện, mau giúp ta!”
10
0
5 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
