TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Mộc Trúc, Quan Tinh Thảo

Khu vườn nhỏ có ánh sáng vàng nhạt, hơi nước ngưng tụ thành từng hạt châu nhỏ bay lơ lửng giữa không trung, trông xa như ngàn con đom đóm lập lòe chiếu sáng. Linh khí nơi đây dồi dào vô cùng. Cỏ cây dường như có sự sống, lắc lư theo nhịp trái phải vô cùng có quy luật. Nổi bật nhất là sáu cây trúc đang phát quang, linh khí nương theo thân trúc cuộn thành vòng, lấp lánh như Thiên Lang tinh trên bầu trời. Thật sự rất thần kỳ! “Ha ha ha…” Tiếng Bạch Du cười vui vẻ vang lên, nàng chạy ùa vào trong khu vườn ôm một thân cây gần đó dụi đầu mừng rỡ. Tam Lang cũng chạy vội theo. Hắn nghe thấy nàng vui mừng thì tim cũng đánh trống dồn trong ngực, hẳn phải là thứ gì đó vô cùng giá trị mới khiến nàng ta hét lên sung sướng như thế.

Bạch Du nhanh chóng đứng cạnh một thanh trúc màu vàng óng, ước chừng một vòng tay ôm, dưới ánh sáng mờ ảo thân hình nó phát quang trong vô cùng thích mắt. Nàng dùng tay vuốt ve thân trúc ánh mắt tỉ mỉ quan sát rồi chậc lưỡi:

“Đúng là Mộc Trúc thật rồi. Ôi trời, đây là báu vật, báu vật đó!”

Tam Lang cũng nhanh chóng tiếp cận, nơi này cảm nhận đúng là không khí rất tốt. Tay hắn sờ nhẹ lên thân cây, ánh sáng bao phủ bàn tay hắn, xoa dịu một chút, cảm giác những vết xước trên tay mình khỏi đau rất nhiều. Hắn nhìn quanh, tuy hơn một nửa khu vườn đã bị tàn phá bởi hỏa thạch một trăm năm trước nhưng những gì còn sót lại ở đây vẫn rất tươi tốt. Trải qua thời gian dài không ai chăm sóc nhưng linh khí vẫn nồng đậm, có thể nhận ra, nếu là trước kia đây hẳn là một trận pháp ẩn hình bổ tu linh khí cho những tán tu có thực lực. Muốn thiết kế trận pháp này trong không gian động phủ ít ánh sáng như thế, chắc chắn không phải chuyện đơn giản ai cũng làm được.

Tam Lang tính hỏi Bạch Du về Mê Tung Mộc Canh nhưng thấy nàng hoàn toàn chìm trong thế giới riêng của mình, cứ lảm nhảm gì với cây trúc, quên hẳn luôn sự tồn tại của hắn, vừa phân vân không biết mở lời như nào thì La Diện đã tâm ý tương thông lên tiếng:

“Đây là pháp trận hệ mộc tác dụng chính là hút mộc khí nhằm nuôi dưỡng dược liệu, chủ trận phải là các thanh Mộc Trúc, càng nhiều thì mộc khí thu được càng nồng đậm. Loại trúc này thuộc vào trung phẩm pháp khí, nhưng để có nó không hề đơn giản. Thân trúc đặc như một cây thân gỗ, toàn thân màu vàng, trong hàng ngàn cây trúc trải qua nuôi dưỡng đặc biệt mới xuất hiện một hai cây biến dị thành mộc trúc. Trận pháp trước mắt chỉ còn sáu cây thực sự hiếm có.”

Tam Lang nghe xong mừng thầm, nghĩ những thứ giá trị này có thể trao đổi được không ít linh thạch hoặc cũng có thể điều chế thành trung thượng phẩm rượu nào đó, đổi thành linh thạch cũng không tồi. Hắn sờ sờ pháp bảo hồ lô, định rút đầu ống ra thu hai cây trúc về để nghiên cứu. Nhưng lại chậm một bước rồi. hắn vừa ngẩng lên, sáu cây trúc to đùng biến mất không dấu vết, khu vườn chỉ vương lại một chút tàn quang.

Bạch Du vui vẻ thu lấy tất cả Mộc Trúc vào hầu bao không một động tác thừa. Tay nàng kéo miệng túi, mặt thì ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt cong cong khiến con tim hắn vỡ vụn.

Lời đến miệng nhưng lại chẳng dám nói. Chẳng lẽ giờ lại đi tranh giành với nàng ta, đánh nhau thì chắc chắn không lại. Cãi lý thì Tiểu hắc đang nhìn hắn chằm chằm, chỉ đợi lệnh chủ nhân là lấy tay chân hắn mài răng thay cho nhánh gai độc . Mà nếu không tranh thì…, thực ra hắn cũng có công mà, chỗ này hắn tìm được đấy chứ, mộc trúc này giảm thiểu đi được cũng ít nhất vài năm làm nhiệm vụ. Tam Lang nắm chặt tay nhắm mắt làm liều lấy hết can đảm nhỏ nhẹ nói với Bạch Du:

“Du muội này! Ta đưa muội đến đây, chúng ta lại cùng nhau phát hiện mộc trúc, có hợp lý hay không nếu ta đề nghị muội chia cho ta hai cây nhé?”

Đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, ánh mắt đang cười của Bạch Du bỗng mở tròn hẳn nhìn chằm chằm Tam Lang, rồi nàng lúc lắc quay đi không thèm nhìn hắn lấy một lần, không gian như đóng băng, Tam Lang hẳn cảm nhận được cái lạnh của cơn bão tuyết quét qua lưng hắn.

Tam Lang biết mình đòi hỏi khiến nàng không vui, vừa cười vừa nhanh chóng sửa đổi:

“Thế thì muội cho ta một cây thôi cũng được nhé, một cây là đủ rồi! hì hì!”

Nhưng đáp lại là tiếng im lặng của Bạch Du lẫn khu vườn, cỏ cây dường như cũng đang hóng chuyện xem thế nào. Tam Lang căng thẳng, Bạch Du mở ống trúc thả ra một con rắn xanh mắt đỏ, một con nhện lông vàng chân đen, mở miệng:

“Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, Tiểu Thanh, huynh thích ai nhất?”

Dường như đoán được nàng chuẩn bị làm gì với hắn. Tam Lang hốt hoảng lắp bắp:

“Ấy không không, sao muội lại thả tiểu yêu vật ra thế này! Muội có công lớn đưa chúng ta vào đây, muội nói thế nào là thế ấy. Mộc trúc đó rất tốt cho Dược Môn muội cứ cầm hết đi!”

Tam Lang đổ mồ hôi ướt đẫm bàn tay. La Diện xì xì khinh bỉ chủ nhân của mình nhát gan, vốn nghiêng trời đạp đất giờ lại sợ đứa nhỏ miệng hôi sữa này. Lúc này Bạch Du mới nhoẻn miệng cười quay lại nhìn hắn:

“Đa tạ Lang huynh!”

Tam Lang cười mếu, trông còn khó coi hơn cả khóc. Hắn thầm than trời phen này thật toi công, nhờ vả lầm người, mất cả chì lẫn chài. Hắn tự nói với lòng không bao giờ có lần thứ hai. Tự dưng hắn cảm thấy thương Tiếu Can sư huynh, một tháng này trôi qua đúng là huynh ấy không dễ dàng. Về Tửu môn sẽ hầm cho huynh ấy nồi canh thật ngon mới được.

Tam Lang dứt khoát ngồi phịch xuống đất, ngẩn người nhìn Bach Du càn quét mớ thảo mộc còn lại dưới đất. Chốc chốc được món nào quý báu, nàng lại cười ha hả, theo sau đó là tiếng thở dài thượt của nam nhân. Tốc độ càn quét sấm rền gió cuốn của Bạch Du sau thời gian ngắn bãi vườn đầy linh khí trở nên tiêu điều xơ xác.

Bạch Du đứng dậy vỗ vào túi trữ, khuôn mặt đắc ý nói với Tam Lang:

“Ta hái đủ rồi, còn lại là của huynh!”

Tam Lang chả buồn động đậy, hắn chống cằm nhìn thơ thẩn . Một mảnh vườn trống không! Thiên địa ơi! Nếu không có ba con yêu quái kia cứ chằm chằm nhìn hắn, thật muốn ăn thua đủ với nữ nhân này. Xung quanh chỉ còn cỏ dại, các dược thảo sơ kỳ còn rất nhỏ, hắn chán nản thì phía góc xa có ánh sáng lấp lánh rọi vào mắt.

Tam Lang vui mừng tiến lại thì thấy lấp trong đám cỏ dại có bảy quả tròn như thủy tinh, bên trong dịch lỏng di chuyển lên xuống bắt mắt vô cùng. Dịch thủy sóng sánh đong đưa lại hiện lên màu cầu vồng đẹp mắt. Tam Lang cố nhớ ghi chép trong Vạn Tửu Sưu có nói về một loại hoàn mỹ tửu dường như đã không còn trên Nhân giới, theo như những miêu tả trong tài liệu thì chắc chắn thứ quả trước mặt Tam Lang chính là Quan Tinh thảo. Bất kể sử dụng loại tửu dược có công năng như thế nào, chỉ cần một giọt Quan Tinh thảo thì lập tức công năng đó sẽ biến mất. Chẳng hạn như nếu uống Hỏa tửu khiến cơ thể nóng lên thì chỉ cần một giọt Quan Tinh sẽ lập tức trở lại như thường. Hay nói cách khác Quan Tinh tửu là khắc chế của tất cả các loại rượu.

Theo như lời sư phụ hắn nói, Quan Tinh thảo chỉ sống được nơi mộc khí cực thịnh, gần như là mất hút ở nhân giới. May sao trong động phủ này lại có Mê Tung Mộc Canh khiến nó có thể phát triển tươi tốt đến vậy. Lại có tận bảy quả, bởi loại thảo dược này phải mất mười năm mộc khí luân chuyển thường xuyên mới có thể đậu quả. Điều kiện nuôi trồng cực kỳ khó khiến nó được liệt vào bảy loại hoàn mỹ tửu.

Bạch Du cất ba độc vật vào trong ống trúc, tò mò nhìn hắn vui mừng thu hoạch tất cả vào túi trữ.

Thực ra nàng ta biết rõ Quan Tinh thảo quý hiếm như nào, nhưng nàng xưa nay rất thích dụng độc. Quan Tinh thảo lại là thứ kỵ độc, bất giác trong tâm sinh chán ghét nên mới còn phần cho Tam Lang. u trong cái họa cũng có cái phúc.

9

0

5 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.