0 chữ
Chương 31
Chương 31
Cô hớn hở kéo Lâm Hương đến quầy quần áo may sẵn, nhưng nhìn thấy giá thì sốc đến rớt cằm: “Một chiếc áo sơ mi thêu hoa mà tận mười lăm tệ sao?”
Nhân viên bán hàng cúi đầu gảy bàn tính lách cách, giọng có chút mất kiên nhẫn: “Mua không nổi thì tránh ra cho người khác còn chọn.”
Tống Minh Du còn chưa kịp nổi nóng đã bị nhân viên bán hàng chặn họng một câu. Cô vừa định nói gì đó thì Lâm Hương đã nhanh tay kéo cô sang một bên: “Minh Du, đừng cãi nhau với cô ta làm gì. Đi, chúng mình qua xem quầy vải, nhà chị có máy may, chị may cho em, đảm bảo vừa rẻ vừa đẹp.”
Tống Minh Du thấy hơi tức tối. Hai người đi sang phía bên kia của tầng lầu, lúc này Lâm Hương mới giải thích cho Tống Minh Du, hóa ra thái độ thiếu kiên nhẫn như vậy lại là chuyện thường thấy, đừng nói là mắng khách, có người nóng tính không vừa ý còn đánh cả khách.
“Hai năm nay đỡ hơn rồi, nhưng có vài người tính tình họ vậy đó, em mà so đo với họ thì lại càng đúng ý họ.”
Lâm Hương dẫn Tống Minh Du đến quầy bán vải. Khác hẳn với bên quần áo may sẵn, nhân viên ở đây vừa thấy khách đến liền tươi cười chào hỏi: “Chào mừng quý khách, không biết hai chị cần gì để em giới thiệu ạ?”
“Có loại nào cho cô gái trẻ mặc, màu sắc tươi sáng một chút, mặc vào thoải mái không?”
“Dạ có, để em chỉ cho chị xem.”
Cô nhân viên nhanh nhẹn xoay người, tấm bảng phía sau lưng treo đầy các loại vải đủ màu sắc, chất liệu. Cô chọn ra vài mẫu giới thiệu, Lâm Hương quay sang hỏi: “Minh Du, em có thích mẫu nào không?”
Tống Minh Du chần chờ một chút rồi lắc đầu: “…Chị Lâm, trong mắt em mấy tấm vải này trông cũng na ná nhau cả.”
Đừng nói là chọn, dù có bày hết cả đống vải này ra trước mặt, cô cũng không tài nào hình dung nổi may thành quần áo sẽ ra sao.
Trong ngõ ai cũng biết Lâm Hương giỏi may vá, ở nhà máy dệt kim cô ấy là cán bộ kỹ thuật chủ chốt của phân xưởng số một, quần áo của hai anh em Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia từ nhỏ đến lớn đều một tay cô ấy may. Tống Minh Du nghĩ chuyện chuyên môn thì nên để người có chuyên môn làm: “Chị Lâm, chị chọn giúp em đi.”
“Được rồi, vậy chị không khách sáo nữa.” Nghe Tống Minh Du nói vậy, Lâm Hương liền nhận lấy nhiệm vụ quan trọng chọn vải. Cô ấy và cô nhân viên nói qua lại, Tống Minh Du đứng bên cạnh nghe như vịt nghe sấm, thỉnh thoảng Lâm Hương chọn được vải nào ưng ý thì bảo nhân viên lấy xuống ướm lên người Tống Minh Du xem màu sắc hoa văn ra sao. Cuối cùng, Lâm Hương quyết định chọn một cây vải màu đỏ.
Cô ấy định may cho Tống Minh Du một chiếc váy liền áo. Lâm Hương cầm xấp vải ướm lên người Tống Minh Du, tay không ngừng khoa chân múa tay, chia sẻ ý tưởng thiết kế của mình với cô nhân viên. Tống Minh Du chăm chú lắng nghe, ý tưởng của Lâm Hương chính là kiểu váy liền búp bê, xếp ly mà sau này rất thịnh hành, nhưng ở Nam Thành hiện tại thì chưa có mấy ai mặc như vậy.
“Chị Lâm, hay chị cũng may một bộ cho mình đi?”
“Chị thì thôi, lớn tuổi rồi, không hợp đâu.”
“Có gì mà không hợp chứ, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu quý mà, em chỉ thích nhìn chị Lâm ăn diện thật xinh đẹp thôi. Chị còn trẻ như vậy, vì em, vì Niệm Gia mà chưng diện cũng được mà.”
Lâm Hương dở khóc dở cười, câu nói đó đâu phải giải thích như thế. Nhưng khi nhìn mình trong gương, tay áo đã cũ sờn, tủ quần áo chỉ toàn màu xám, nâu, trắng… Cô ấy mới ba mươi lăm tuổi thôi mà… Trong lòng dường như có chút xao động: “Vậy thì… Chị cũng may một cái nhé?”
Tống Minh Du gọi cô nhân viên lại, cô không chỉ thuyết phục Lâm Hương mua, mà còn định mua cho cả Trần Niệm Gia. Cô bé đang tuổi đáng yêu nhất, lại chẳng tốn bao nhiêu vải mà có thể khiến cô bé vui cả năm. Nhưng Lâm Hương không chịu để cô tốn kém, nhất quyết giành trả tiền: “Dạo này ở nhà máy cũng khấm khá hơn rồi, vừa có phúc lợi lại được tăng lương. Cứ coi như đây là quà chị tặng em, một cây vải mà khiến mọi người đều vui, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Lâm Hương thật sự rất tốt với cô.
Tống Minh Du gọi một tiếng “Chị Lâm”, mắt hơi cay cay. Sự quan tâm của Lâm Hương dành cho cô lúc nào cũng chân thành và thẳng thắn như vậy. Cô cố sụt sịt mũi: “Vâng, vậy em mua thêm cái bánh kem, chúng ta về cùng ăn, lần này chị Lâm không được giành với em đâu đấy!”
Chuyến đi đến cửa hàng bách hóa của hai người có thể nói là thắng lợi trở về. Lúc về cũng may mắn, những người đi mua sắm vẫn chưa trở ra, hai người thậm chí còn có chỗ ngồi ngay từ bến đầu. Xe cứ thế lắc lư đưa họ về đến nhà máy dệt kim, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ vào trong ngõ.
Trong khoảng sân nhỏ nhà Lâm Hương, mấy đứa trẻ đã sớm mong ngóng hai người trở về. Khi thấy Tống Minh Du xách chiếc bánh kem, chúng càng reo hò ầm lên.
“Chị ơi, chị ruột của em ơi, chị đúng là tiên nữ giáng trần, chỉ có tiên nữ mới mua bánh kem thôi!”
Tống Ngôn Xuyên hết lời ca tụng, Tống Minh Du dở khóc dở cười: “Mau đi rửa tay đi, chúng ta chia bánh, không biết trên đường về có bị xóc hỏng không nữa.”
“Có xóc hỏng thì vẫn ngon!” Tống Ngôn Xuyên còn định nói thêm gì đó thì đã bị Trần Cảnh Hành túm gáy lôi đi rửa tay.
Trần Kế Khai vào bếp lấy bát đĩa, Tống Minh Du giúp Lâm Hương bày một chiếc bàn nhỏ ngoài sân, đang định sang bên cạnh lấy thêm ghế thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “RẦM” rất lớn, như thể có thứ gì đó đổ sập.
Ngay sau đó, tiếng khóc thét của một người phụ nữ làm náo động cả con ngõ
“Đây là nhà máy dệt kim chia cho tôi, không có phần của các người!”
Nhân viên bán hàng cúi đầu gảy bàn tính lách cách, giọng có chút mất kiên nhẫn: “Mua không nổi thì tránh ra cho người khác còn chọn.”
Tống Minh Du còn chưa kịp nổi nóng đã bị nhân viên bán hàng chặn họng một câu. Cô vừa định nói gì đó thì Lâm Hương đã nhanh tay kéo cô sang một bên: “Minh Du, đừng cãi nhau với cô ta làm gì. Đi, chúng mình qua xem quầy vải, nhà chị có máy may, chị may cho em, đảm bảo vừa rẻ vừa đẹp.”
Tống Minh Du thấy hơi tức tối. Hai người đi sang phía bên kia của tầng lầu, lúc này Lâm Hương mới giải thích cho Tống Minh Du, hóa ra thái độ thiếu kiên nhẫn như vậy lại là chuyện thường thấy, đừng nói là mắng khách, có người nóng tính không vừa ý còn đánh cả khách.
Lâm Hương dẫn Tống Minh Du đến quầy bán vải. Khác hẳn với bên quần áo may sẵn, nhân viên ở đây vừa thấy khách đến liền tươi cười chào hỏi: “Chào mừng quý khách, không biết hai chị cần gì để em giới thiệu ạ?”
“Có loại nào cho cô gái trẻ mặc, màu sắc tươi sáng một chút, mặc vào thoải mái không?”
“Dạ có, để em chỉ cho chị xem.”
Cô nhân viên nhanh nhẹn xoay người, tấm bảng phía sau lưng treo đầy các loại vải đủ màu sắc, chất liệu. Cô chọn ra vài mẫu giới thiệu, Lâm Hương quay sang hỏi: “Minh Du, em có thích mẫu nào không?”
Tống Minh Du chần chờ một chút rồi lắc đầu: “…Chị Lâm, trong mắt em mấy tấm vải này trông cũng na ná nhau cả.”
Trong ngõ ai cũng biết Lâm Hương giỏi may vá, ở nhà máy dệt kim cô ấy là cán bộ kỹ thuật chủ chốt của phân xưởng số một, quần áo của hai anh em Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia từ nhỏ đến lớn đều một tay cô ấy may. Tống Minh Du nghĩ chuyện chuyên môn thì nên để người có chuyên môn làm: “Chị Lâm, chị chọn giúp em đi.”
“Được rồi, vậy chị không khách sáo nữa.” Nghe Tống Minh Du nói vậy, Lâm Hương liền nhận lấy nhiệm vụ quan trọng chọn vải. Cô ấy và cô nhân viên nói qua lại, Tống Minh Du đứng bên cạnh nghe như vịt nghe sấm, thỉnh thoảng Lâm Hương chọn được vải nào ưng ý thì bảo nhân viên lấy xuống ướm lên người Tống Minh Du xem màu sắc hoa văn ra sao. Cuối cùng, Lâm Hương quyết định chọn một cây vải màu đỏ.
“Chị Lâm, hay chị cũng may một bộ cho mình đi?”
“Chị thì thôi, lớn tuổi rồi, không hợp đâu.”
“Có gì mà không hợp chứ, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu quý mà, em chỉ thích nhìn chị Lâm ăn diện thật xinh đẹp thôi. Chị còn trẻ như vậy, vì em, vì Niệm Gia mà chưng diện cũng được mà.”
Lâm Hương dở khóc dở cười, câu nói đó đâu phải giải thích như thế. Nhưng khi nhìn mình trong gương, tay áo đã cũ sờn, tủ quần áo chỉ toàn màu xám, nâu, trắng… Cô ấy mới ba mươi lăm tuổi thôi mà… Trong lòng dường như có chút xao động: “Vậy thì… Chị cũng may một cái nhé?”
Tống Minh Du gọi cô nhân viên lại, cô không chỉ thuyết phục Lâm Hương mua, mà còn định mua cho cả Trần Niệm Gia. Cô bé đang tuổi đáng yêu nhất, lại chẳng tốn bao nhiêu vải mà có thể khiến cô bé vui cả năm. Nhưng Lâm Hương không chịu để cô tốn kém, nhất quyết giành trả tiền: “Dạo này ở nhà máy cũng khấm khá hơn rồi, vừa có phúc lợi lại được tăng lương. Cứ coi như đây là quà chị tặng em, một cây vải mà khiến mọi người đều vui, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Lâm Hương thật sự rất tốt với cô.
Tống Minh Du gọi một tiếng “Chị Lâm”, mắt hơi cay cay. Sự quan tâm của Lâm Hương dành cho cô lúc nào cũng chân thành và thẳng thắn như vậy. Cô cố sụt sịt mũi: “Vâng, vậy em mua thêm cái bánh kem, chúng ta về cùng ăn, lần này chị Lâm không được giành với em đâu đấy!”
Chuyến đi đến cửa hàng bách hóa của hai người có thể nói là thắng lợi trở về. Lúc về cũng may mắn, những người đi mua sắm vẫn chưa trở ra, hai người thậm chí còn có chỗ ngồi ngay từ bến đầu. Xe cứ thế lắc lư đưa họ về đến nhà máy dệt kim, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ vào trong ngõ.
Trong khoảng sân nhỏ nhà Lâm Hương, mấy đứa trẻ đã sớm mong ngóng hai người trở về. Khi thấy Tống Minh Du xách chiếc bánh kem, chúng càng reo hò ầm lên.
“Chị ơi, chị ruột của em ơi, chị đúng là tiên nữ giáng trần, chỉ có tiên nữ mới mua bánh kem thôi!”
Tống Ngôn Xuyên hết lời ca tụng, Tống Minh Du dở khóc dở cười: “Mau đi rửa tay đi, chúng ta chia bánh, không biết trên đường về có bị xóc hỏng không nữa.”
“Có xóc hỏng thì vẫn ngon!” Tống Ngôn Xuyên còn định nói thêm gì đó thì đã bị Trần Cảnh Hành túm gáy lôi đi rửa tay.
Trần Kế Khai vào bếp lấy bát đĩa, Tống Minh Du giúp Lâm Hương bày một chiếc bàn nhỏ ngoài sân, đang định sang bên cạnh lấy thêm ghế thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “RẦM” rất lớn, như thể có thứ gì đó đổ sập.
Ngay sau đó, tiếng khóc thét của một người phụ nữ làm náo động cả con ngõ
“Đây là nhà máy dệt kim chia cho tôi, không có phần của các người!”
5
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
