0 chữ
Chương 8
Chương 8: Cho nổ tung cái nhà xí Tĩnh Quốc
Bạch Yêu Yêu ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt dõi theo Sato Shinichi uống cạn ly trà độc. Cô không khỏi cảm thán, tên này cũng dễ gϊếŧ thật, sáu trăm triệu dễ dàng vào túi.
Nhân lúc đám vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, cô ra tay chớp nhoáng. Bốn tên vệ sĩ còn chưa kịp kêu cứu đã ngã gục dưới lưỡi dao của Bạch Yêu Yêu. Cô thuận tay cuỗm luôn chùm chìa khóa xe của Sato, xem như của rơi vớ được.
Sau khi xử lý xong dấu vết, cô chụp ảnh Sato Shinichi gửi cho Vương Phú Quý rồi biến thẳng vào không gian. Có dị năng mà không dùng thì đúng là ngốc. Vào trong không gian, Bạch Yêu Yêu ung dung ngồi ăn một bữa trưa.
Cô lại dành chút thời gian luyện tập dị năng. Không gian của cô bây giờ tuy đã biến dị nhưng cấp bậc vẫn chỉ là cấp một. Muốn lên cấp thì phải có tinh hạch, nhưng hiện tại vẫn có thể tăng độ thành thạo.
Việc này đối với Bạch Yêu Yêu mà nói thì đã quá quen thuộc. Cảm giác mới luyện tập được một lúc mà trời đã về khuya.
Cô thay một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, ra khỏi không gian rồi lẻn ra ngoài. Thấy chiếc Alpine Armoring vẫn còn đậu bên đường, cô cười thầm, lại có thêm thu nhập rồi.
Chắc hẳn cái chết của Sato Shinichi đã khiến mọi người hoảng loạn, chẳng ai còn tâm trí để ý đến chiếc xe này nữa.
Cô rút chìa khóa ra, bình thản lái xe rời đi.
Sau khi lái xe đến một vùng ngoại ô không có camera giám sát, cô đưa cả người lẫn xe vào không gian, đánh một giấc ngon lành.
Hôm sau.
Bạch Yêu Yêu thay một bộ đồ mới, bắt đầu cuộc càn quét mua sắm.
Khoản thanh toán cuối cùng của Vương Phú Quý đã được chuyển tới. Không biết vì lý do gì mà anh ta còn cho thêm hai trăm triệu.
Bây giờ, chỉ riêng tài khoản cá nhân của cô đã có 1,6 tỷ, trừ đi gần 70 triệu đã tiêu ở Úc. Nhưng cô vẫn còn 500 triệu đô la Mỹ của sư phụ, số tiền này chắc đủ để tích trữ hàng hóa.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là Vương Phú Quý gọi.
"Cô em gái sát thủ, chất vãi! Hôm kia vừa nhận nhiệm vụ, chưa đầy một ngày Sato đã toi đời!" Giọng Vương Phú Quý gào lên trong điện thoại.
Bạch Yêu Yêu bất giác đưa điện thoại ra xa một chút.
"Anh đưa thừa hai trăm triệu rồi đấy!"
"Haha, đáng mà, phi vụ này làm quá đẹp! Cô còn ở nước R không, có một nhiệm vụ nữa này, cô…"
Bạch Yêu Yêu thẳng thừng từ chối: "Không rảnh, không nhận."
"Thù lao một tỷ!"
Bạch Yêu Yêu im lặng một giây, dù mặt dày cũng phải hơi nóng lên: "Nói nghe thử xem."
Vương Phú Quý mừng rỡ, nói ngay: "Cho nổ tung cái nhà xí Tĩnh Quốc*!"
(Nhà xí Tĩnh Quốc đồng âm với Đền thờ Tĩnh Quốc: Là ngôi đền tưởng niệm chiến sĩ Nhật Bản, nhưng vì có thờ tội phạm chiến tranh nên người TQ gọi là nhà xí.)
Bạch Yêu Yêu cạn lời. Cậu ấm này đúng là… một người yêu nước chân chính.
Mà kể ra, cô cũng khá hứng thú với nhiệm vụ này, tuyệt đối không phải vì một tỷ cỏn con kia, tuyệt đối không phải.
"Nhận." Bạch Yêu Yêu đáp gọn.
"Hahahaha, không hổ là chị đại đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ! Ngầu đét!" Vương Phú Quý vui vẻ reo lên.
Bạch Yêu Yêu cúp máy thẳng thừng, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Tiểu Mễ. Tiểu Mễ hoạt động ở khu vực Đông Nam Á quanh năm, chắc chắn sẽ có nguồn hàng.
"Chị Yêu!"
"Kiếm cho chị một quả bom Caz287 được không? Chị đang ở nước R." Nghe thấy giọng của Tiểu Mễ, Bạch Yêu Yêu cảm thấy khoảng trống trong lòng đột nhiên được lấp đầy.
Kiếp trước, Tiểu Mễ không thức tỉnh được dị năng. Khi bị zombie bao vây, để không làm liên lụy mọi người, cậu đã ôm bom chạy về phía bầy zombie, đồng quy vu tận với chúng.
Bây giờ mọi người, tất cả đều còn sống! Tốt quá rồi!
"Vãi, chị Yêu của em, chị định làm gì thế! Thứ này mà nổ thì không phải chuyện đùa đâu, không có trực thăng yểm trợ thì chị chạy đường nào! Nó lại không hẹn giờ được!" Tiểu Mễ kinh ngạc thốt lên.
"Yên tâm, chị có cách." Bạch Yêu Yêu đáp.
Nhân lúc đám vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, cô ra tay chớp nhoáng. Bốn tên vệ sĩ còn chưa kịp kêu cứu đã ngã gục dưới lưỡi dao của Bạch Yêu Yêu. Cô thuận tay cuỗm luôn chùm chìa khóa xe của Sato, xem như của rơi vớ được.
Sau khi xử lý xong dấu vết, cô chụp ảnh Sato Shinichi gửi cho Vương Phú Quý rồi biến thẳng vào không gian. Có dị năng mà không dùng thì đúng là ngốc. Vào trong không gian, Bạch Yêu Yêu ung dung ngồi ăn một bữa trưa.
Cô lại dành chút thời gian luyện tập dị năng. Không gian của cô bây giờ tuy đã biến dị nhưng cấp bậc vẫn chỉ là cấp một. Muốn lên cấp thì phải có tinh hạch, nhưng hiện tại vẫn có thể tăng độ thành thạo.
Cô thay một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, ra khỏi không gian rồi lẻn ra ngoài. Thấy chiếc Alpine Armoring vẫn còn đậu bên đường, cô cười thầm, lại có thêm thu nhập rồi.
Chắc hẳn cái chết của Sato Shinichi đã khiến mọi người hoảng loạn, chẳng ai còn tâm trí để ý đến chiếc xe này nữa.
Cô rút chìa khóa ra, bình thản lái xe rời đi.
Sau khi lái xe đến một vùng ngoại ô không có camera giám sát, cô đưa cả người lẫn xe vào không gian, đánh một giấc ngon lành.
Hôm sau.
Bạch Yêu Yêu thay một bộ đồ mới, bắt đầu cuộc càn quét mua sắm.
Khoản thanh toán cuối cùng của Vương Phú Quý đã được chuyển tới. Không biết vì lý do gì mà anh ta còn cho thêm hai trăm triệu.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là Vương Phú Quý gọi.
"Cô em gái sát thủ, chất vãi! Hôm kia vừa nhận nhiệm vụ, chưa đầy một ngày Sato đã toi đời!" Giọng Vương Phú Quý gào lên trong điện thoại.
Bạch Yêu Yêu bất giác đưa điện thoại ra xa một chút.
"Anh đưa thừa hai trăm triệu rồi đấy!"
"Haha, đáng mà, phi vụ này làm quá đẹp! Cô còn ở nước R không, có một nhiệm vụ nữa này, cô…"
Bạch Yêu Yêu thẳng thừng từ chối: "Không rảnh, không nhận."
"Thù lao một tỷ!"
Bạch Yêu Yêu im lặng một giây, dù mặt dày cũng phải hơi nóng lên: "Nói nghe thử xem."
Vương Phú Quý mừng rỡ, nói ngay: "Cho nổ tung cái nhà xí Tĩnh Quốc*!"
Bạch Yêu Yêu cạn lời. Cậu ấm này đúng là… một người yêu nước chân chính.
Mà kể ra, cô cũng khá hứng thú với nhiệm vụ này, tuyệt đối không phải vì một tỷ cỏn con kia, tuyệt đối không phải.
"Nhận." Bạch Yêu Yêu đáp gọn.
"Hahahaha, không hổ là chị đại đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ! Ngầu đét!" Vương Phú Quý vui vẻ reo lên.
Bạch Yêu Yêu cúp máy thẳng thừng, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Tiểu Mễ. Tiểu Mễ hoạt động ở khu vực Đông Nam Á quanh năm, chắc chắn sẽ có nguồn hàng.
"Chị Yêu!"
"Kiếm cho chị một quả bom Caz287 được không? Chị đang ở nước R." Nghe thấy giọng của Tiểu Mễ, Bạch Yêu Yêu cảm thấy khoảng trống trong lòng đột nhiên được lấp đầy.
Kiếp trước, Tiểu Mễ không thức tỉnh được dị năng. Khi bị zombie bao vây, để không làm liên lụy mọi người, cậu đã ôm bom chạy về phía bầy zombie, đồng quy vu tận với chúng.
Bây giờ mọi người, tất cả đều còn sống! Tốt quá rồi!
"Vãi, chị Yêu của em, chị định làm gì thế! Thứ này mà nổ thì không phải chuyện đùa đâu, không có trực thăng yểm trợ thì chị chạy đường nào! Nó lại không hẹn giờ được!" Tiểu Mễ kinh ngạc thốt lên.
"Yên tâm, chị có cách." Bạch Yêu Yêu đáp.
5
0
1 tháng trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
