0 chữ
Chương 4
Chương 4: Bạn trai
Trong lớp học yên tĩnh, một nam sinh với vẻ ngoài dịu dàng, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng đưa cho Cố Miêu một ổ bánh mì, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười hiền hòa cùng lời dặn dò ân cần.
“Tiểu Miêu, ăn no rồi học tiếp, em đừng để đói.”
Trình Khang Duật, bạn trai của Cố Miêu, hai người đã bên nhau hơn hai năm, là mối tình đầu vừa dịu dàng vừa sâu đậm.
Cố Miêu cảm thấy lòng mình ấm áp, môi khẽ cong lên thành nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Trình Khang Duật nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có tâm sự sao? Là chuyện giải tỏa đất ở Vịnh Nam đúng không?”
Cố Miêu cắn một miếng bánh mì rồi khẽ gật đầu.
Trình Khang Duật khẽ thở dài, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô: “Anh xin lỗi, chuyện này anh không giúp gì được cho em cả.”
Cố Miêu lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải đâu. Anh ở bên cạnh em như thế đã là giúp em rất nhiều rồi. Khang Duật, có anh bên cạnh là điều tốt nhất với em.”
Lời nói của cô khiến Trình Khang Duật bất ngờ, hắn ta bật cười, đưa tay xoa nhẹ má cô, giọng nói đầy cưng chiều: “Tiểu Miêu, em biết không? Khi em cười thật sự rất đẹp, đừng nhìn anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.”
Mỗi khi Cố Miêu cười như đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa nắng mai, hắn ta nhìn thấy đều say mê lưu luyến chỉ hận không thể chiếm lấy cô làm của riêng.
Cô thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp dịu dàng, tinh khôi như tiên nữ hạ phàm khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt.
Cố Miêu đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ta một cái: “Đừng nói bậy, chúng ta còn đang ở trong lớp học.”
Dù đang giờ ra chơi, vẫn có vài học sinh quanh đây, nếu bị bắt gặp sẽ không tránh khỏi những lời bàn tán.
Trình Khang Duật nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm túc nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu Miêu, anh thật sự chỉ muốn cưới em ngay bây giờ.”
Nếu không vì chưa đủ tuổi, hắn ta đã sớm xin phép ba mẹ đến rước cô về làm vợ, với hắn ta, một người con gái như Cố Miêu nhất định phải giữ thật chặt.
“Em đâu có nói sẽ lấy anh đâu.” Cố Miêu bật cười trêu ghẹo
“Không lấy anh thì lấy ai? Cố Miêu, em là vợ tương lai của anh, hiểu chưa?” Trình Khang Duật nhướn mày, tay bẹo nhẹ má cô như một lời tuyên bố chủ quyền
“Chưa chắc đâu, em còn phải suy nghĩ đã.” Cố Miêu nheo mắt cười quyến rũ
“Không cho suy nghĩ!”
Cố Miêu chỉ xem những lời ấy là đùa giỡn nhưng cô không ngờ, lời nói vô tình đó sau này lại trở thành sự thật.
~
Gia đình Trình Khang Duật làm ăn khá ổn, có một công ty nhỏ kinh doanh bất động sản.
Khi biết Cố Miêu vì chuyện giải tỏa mà lo lắng, hắn ta từng hỏi ý kiến ba mình về Vịnh Nam nhưng người lớn trong nhà chỉ lắc đầu, bởi phía sau có bàn tay của Thượng Thị, tập đoàn mà ai cũng e ngại.
Buổi tối, sau khi cùng nhau ăn tối, Cố Miêu cùng Trình Khang Duật tản bộ trong quảng trường nằm ngay trung tâm thành phố A.
Dòng người tấp nập, xe cộ qua lại không ngớt nhưng Cố Miêu lại thấy bình yên khi tay trong tay với Trình Khang Duật.
“Tiểu Miêu, kỳ thi đại học sắp tới rồi. Anh sẽ học trường Kinh Tế, còn em là trường F, không biết còn gặp nhau thường xuyên không?” Trình Khang Duật nhìn cô, ánh mắt mang chút lo lắng
Trường F nằm gần khu Vịnh Nam, cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi phút. Trong khi đó, trường Kinh Tế lại ở hướng ngược lại.
Cố Miêu nắm chặt tay hắn ta, cất giọng an ủi: “Chúng ta có thể hẹn nhau mỗi khi rảnh mà.”
Trình Khang Duật thở dài, tay đặt lên vai cô, ánh mắt mang theo sự bất an: “Nhưng em xinh đẹp như thế, anh sợ người khác cướp mất em.”
Cố Miêu bật cười đáp: “Khang Duật, anh cũng đẹp trai mà. Em mới là người lo bị cướp mất anh đây.”
Trình Khang Duật cười lớn, rồi lại siết tay cô hơn, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
“Cố Miêu, chờ anh nhé. Khi tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.”
Cố Miêu đỏ mặt, trái tim như vỡ tung vì rung động, dù đã yêu nhau hai năm, cô vẫn luôn bị sự chân thành và dịu dàng của hắn ta làm cho xao xuyến.
Cô đột ngột dừng bước, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành rồi kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
Trình Khang Duật ngây người, mãi đến khi cô lui ra, hắn ta vẫn chưa hoàn hồn.
Bọn họ yêu nhau lâu như vậy nhưng chưa từng vượt quá giới hạn.
Với Cố Miêu, tình yêu cần sự chừng mực, cần giữ gìn đến đêm tân hôn. Cô là cô gái ngoan, được dạy dỗ theo lối truyền thống từ nhỏ nên chưa từng vượt qua ranh giới.
Nụ hôn vừa rồi dù nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng cũng đủ khiến tim Trình Khang Duật đập mạnh từng nhịp.
“Tiểu Miêu.”
Trình Khang Duật gọi nhỏ rồi cúi đầu, hắn ta vòng tay qua sau gáy cô, đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Ngay lúc ấy, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên kia đường. Bên trong xe, Thượng Hạo ngồi tựa lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn đôi tình nhân trẻ đang hôn nhau, thần sắc không lộ rõ cảm xúc, khó đoán ra tâm trạng của hắn.
Lý Vũ ngồi ở ghế lái quay đầu lại hỏi: “Thượng Thiếu, có chuyện gì sao?”
Thượng Hạo thu lại ánh nhìn, ngả đầu ra sau, hắn nhắm mắt lạnh giọng nói: “Đến Đế Xa.”
Lý Vũ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phía trước là một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Lý Vũ không dám chần chừ, lập tức cho xe rời đi.
“Tiểu Miêu, ăn no rồi học tiếp, em đừng để đói.”
Trình Khang Duật, bạn trai của Cố Miêu, hai người đã bên nhau hơn hai năm, là mối tình đầu vừa dịu dàng vừa sâu đậm.
Cố Miêu cảm thấy lòng mình ấm áp, môi khẽ cong lên thành nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Trình Khang Duật nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có tâm sự sao? Là chuyện giải tỏa đất ở Vịnh Nam đúng không?”
Cố Miêu cắn một miếng bánh mì rồi khẽ gật đầu.
Trình Khang Duật khẽ thở dài, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô: “Anh xin lỗi, chuyện này anh không giúp gì được cho em cả.”
Cố Miêu lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải đâu. Anh ở bên cạnh em như thế đã là giúp em rất nhiều rồi. Khang Duật, có anh bên cạnh là điều tốt nhất với em.”
Mỗi khi Cố Miêu cười như đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa nắng mai, hắn ta nhìn thấy đều say mê lưu luyến chỉ hận không thể chiếm lấy cô làm của riêng.
Cô thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp dịu dàng, tinh khôi như tiên nữ hạ phàm khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt.
Cố Miêu đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ta một cái: “Đừng nói bậy, chúng ta còn đang ở trong lớp học.”
Dù đang giờ ra chơi, vẫn có vài học sinh quanh đây, nếu bị bắt gặp sẽ không tránh khỏi những lời bàn tán.
Trình Khang Duật nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm túc nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu Miêu, anh thật sự chỉ muốn cưới em ngay bây giờ.”
“Em đâu có nói sẽ lấy anh đâu.” Cố Miêu bật cười trêu ghẹo
“Không lấy anh thì lấy ai? Cố Miêu, em là vợ tương lai của anh, hiểu chưa?” Trình Khang Duật nhướn mày, tay bẹo nhẹ má cô như một lời tuyên bố chủ quyền
“Chưa chắc đâu, em còn phải suy nghĩ đã.” Cố Miêu nheo mắt cười quyến rũ
“Không cho suy nghĩ!”
Cố Miêu chỉ xem những lời ấy là đùa giỡn nhưng cô không ngờ, lời nói vô tình đó sau này lại trở thành sự thật.
~
Gia đình Trình Khang Duật làm ăn khá ổn, có một công ty nhỏ kinh doanh bất động sản.
Khi biết Cố Miêu vì chuyện giải tỏa mà lo lắng, hắn ta từng hỏi ý kiến ba mình về Vịnh Nam nhưng người lớn trong nhà chỉ lắc đầu, bởi phía sau có bàn tay của Thượng Thị, tập đoàn mà ai cũng e ngại.
Dòng người tấp nập, xe cộ qua lại không ngớt nhưng Cố Miêu lại thấy bình yên khi tay trong tay với Trình Khang Duật.
“Tiểu Miêu, kỳ thi đại học sắp tới rồi. Anh sẽ học trường Kinh Tế, còn em là trường F, không biết còn gặp nhau thường xuyên không?” Trình Khang Duật nhìn cô, ánh mắt mang chút lo lắng
Trường F nằm gần khu Vịnh Nam, cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi phút. Trong khi đó, trường Kinh Tế lại ở hướng ngược lại.
Cố Miêu nắm chặt tay hắn ta, cất giọng an ủi: “Chúng ta có thể hẹn nhau mỗi khi rảnh mà.”
Trình Khang Duật thở dài, tay đặt lên vai cô, ánh mắt mang theo sự bất an: “Nhưng em xinh đẹp như thế, anh sợ người khác cướp mất em.”
Cố Miêu bật cười đáp: “Khang Duật, anh cũng đẹp trai mà. Em mới là người lo bị cướp mất anh đây.”
Trình Khang Duật cười lớn, rồi lại siết tay cô hơn, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
“Cố Miêu, chờ anh nhé. Khi tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.”
Cố Miêu đỏ mặt, trái tim như vỡ tung vì rung động, dù đã yêu nhau hai năm, cô vẫn luôn bị sự chân thành và dịu dàng của hắn ta làm cho xao xuyến.
Cô đột ngột dừng bước, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành rồi kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
Trình Khang Duật ngây người, mãi đến khi cô lui ra, hắn ta vẫn chưa hoàn hồn.
Bọn họ yêu nhau lâu như vậy nhưng chưa từng vượt quá giới hạn.
Với Cố Miêu, tình yêu cần sự chừng mực, cần giữ gìn đến đêm tân hôn. Cô là cô gái ngoan, được dạy dỗ theo lối truyền thống từ nhỏ nên chưa từng vượt qua ranh giới.
Nụ hôn vừa rồi dù nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng cũng đủ khiến tim Trình Khang Duật đập mạnh từng nhịp.
“Tiểu Miêu.”
Trình Khang Duật gọi nhỏ rồi cúi đầu, hắn ta vòng tay qua sau gáy cô, đáp lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Ngay lúc ấy, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại bên kia đường. Bên trong xe, Thượng Hạo ngồi tựa lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn đôi tình nhân trẻ đang hôn nhau, thần sắc không lộ rõ cảm xúc, khó đoán ra tâm trạng của hắn.
Lý Vũ ngồi ở ghế lái quay đầu lại hỏi: “Thượng Thiếu, có chuyện gì sao?”
Thượng Hạo thu lại ánh nhìn, ngả đầu ra sau, hắn nhắm mắt lạnh giọng nói: “Đến Đế Xa.”
Lý Vũ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phía trước là một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Lý Vũ không dám chần chừ, lập tức cho xe rời đi.
13
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
