0 chữ
Chương 3
Chương 3: Một hạt mầm đang được gieo trồng
Dãy hành lang dài tưởng như bất tận, Cố Miêu chậm rãi bước đi, lòng đầy bất an.
Nơi này chỉ có duy nhất một căn phòng, phòng VIP 999 được dành riêng cho Tứ Thiếu, là nơi không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận.
Trước cửa phòng, mấy vệ sĩ đứng nghiêm nghị, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Cố Miêu biết rõ, nếu muốn gặp Thượng Hạo, cô nhất định phải vượt qua bọn họ trước.
Hít sâu một hơi, cô gom hết dũng khí tiến đến gần.
Vừa thấy cô, vệ sĩ đã giơ tay ngăn lại: “Xin hỏi, cô là ai?”
Cố Miêu hơi lắp bắp, giọng nói nhỏ dần: “Tôi, tôi muốn gặp Tam Thiếu.”
Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng chút nghi ngờ, phụ nữ chủ động tìm Thượng Hạo xưa nay không hiếm nhưng cô gái này lại quá trẻ, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh cấp ba.
Một người trong số họ khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn: “Em gái, nên suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện gì đó dại dột.”
Cố Miêu hiểu bọn họ đang hiểu lầm, vội vàng lắc đầu giải thích: “Tôi đến vì công việc, thật sự là vậy.”
“Thế thì nên đến Thượng Thị.” vệ sĩ nói, giọng có phần mềm mỏng hơn
Cô cắn môi, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ vừa đáng thương vừa kiên định khiến người khác không khỏi mềm lòng.
Một lúc sau, một trong hai vệ sĩ thở dài: “Được rồi, tôi sẽ vào nói với Tam Thiếu giúp cô.”
Cố Miêu mừng rỡ cúi đầu cảm ơn, cô đứng yên chờ đợi, ánh mắt dõi theo cánh cửa vừa khép lại.
Chẳng bao lâu sau, vệ sĩ quay lại, sắc mặt không quá khả quan.
“Tam Thiếu nói không muốn bàn thêm.”
Câu trả lời khiến lòng Cố Miêu chùng xuống, cô không ngờ Thượng Hạo thẳng thừng dứt khoát như vậy, Cố Miêu không tránh buồn bã nhưng cô không rời đi. Thay vào đó, cô lặng lẽ đến góc hành lang ngồi xuống, lấy bài tập trong cặp ra và tiếp tục làm.
Nếu có ai tình cờ nhìn thấy cảnh một nữ sinh trung học chăm chú làm bài trong một nơi xa hoa như Đế Xa nổi tiếng là tụ điểm ăn chơi bậc nhất chắc chắn sẽ ngỡ ngàng như thấy trò đùa.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cô chờ đến mức đôi mắt nặng trĩu, suýt chút nữa ngủ gục thì cánh cửa phòng VIP 999 cuối cùng cũng mở ra.
Người đầu tiên bước ra là Hứa Tranh, tiếp theo là Phó Cảnh Minh và Sở Bắc Nghi.
Cố Miêu vội thu dọn sách vở, đứng bật dậy.
Sau cùng, Thượng Hạo xuất hiện, cô không chần chừ, lập tức bước đến trước mặt hắn.
Ba người kia vừa trông thấy cô liền lộ vẻ bất ngờ, nhớ ra lúc nãy vệ sĩ từng nói có một cô gái tìm Thượng Hạo, Sở Bắc Nghi lập tức lên tiếng trêu.
“Ở đâu ra một học sinh cấp ba thế này?”
Phó Cảnh Minh liếc nhìn Cố Miêu, khẽ nhếch môi nói đầy ẩn ý: “Tam Thiếu, cậu đổi gu à?”
Thượng Hạo khẽ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không nghĩ cô lại kiên trì đến vậy.
Hứa Tranh bật cười, giọng mang theo ý trêu ghẹo: “Về trước đây, Tam Thiếu ở lại chơi vui vẻ.”
Sở Bắc Nghi khoác vai Hứa Tranh cũng hùa theo: “Phó Thiếu, đi thôi, đừng quấy rầy người ta.”
Cố Miêu đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu khi ba người đàn ông đi ngang qua để lại sau lưng những tiếng cười trêu đùa.
Chỉ còn lại Thượng Hạo, ánh mắt lạnh nhạt và gương mặt không cảm xúc đang nhìn cô chăm chú.
Cố Miêu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí sau đó cúi đầu, giọng nói khẩn thiết: “Tôi xin lỗi vì làm phiền ngài nhưng ngài có thể cho chúng tôi cơ hội không?”
Ánh mắt Thượng Hạo dần dịu lại, chân mày giãn ra.
Cô gái nhỏ cúi đầu trước mặt hắn, ngoan ngoãn và thành khẩn khiến tâm tình hắn bỗng tốt lên không rõ lý do.
Một thoáng im lặng trôi qua, khóe môi hắn nhẹ nâng lên, hắn nói: “Được, cuối tháng.”
Cố Miêu ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng: “Thật sao ạ?”
Hắn thản nhiên đáp: “Cuối tháng, nếu cô có thể đưa ra một lý do đủ thuyết phục, tôi sẽ ngừng giải tỏa.”
Cố Miêu như không tin vào tai mình, ánh mắt dần sáng lên, nụ cười rạng rỡ như hoa nở đúng độ, len lỏi vào đáy mắt Thượng Hạo.
Tựa như một hạt mầm nhỏ bé vừa được gieo xuống trong lòng hắn.
“Cảm ơn ngài.”
Thượng Hạo khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng dáng cô gái nhỏ đang rời đi, mang theo một ý nghĩ sâu xa khó đoán.
Nơi này chỉ có duy nhất một căn phòng, phòng VIP 999 được dành riêng cho Tứ Thiếu, là nơi không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận.
Trước cửa phòng, mấy vệ sĩ đứng nghiêm nghị, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Cố Miêu biết rõ, nếu muốn gặp Thượng Hạo, cô nhất định phải vượt qua bọn họ trước.
Hít sâu một hơi, cô gom hết dũng khí tiến đến gần.
Vừa thấy cô, vệ sĩ đã giơ tay ngăn lại: “Xin hỏi, cô là ai?”
Cố Miêu hơi lắp bắp, giọng nói nhỏ dần: “Tôi, tôi muốn gặp Tam Thiếu.”
Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng chút nghi ngờ, phụ nữ chủ động tìm Thượng Hạo xưa nay không hiếm nhưng cô gái này lại quá trẻ, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh cấp ba.
Một người trong số họ khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn: “Em gái, nên suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện gì đó dại dột.”
“Thế thì nên đến Thượng Thị.” vệ sĩ nói, giọng có phần mềm mỏng hơn
Cô cắn môi, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ vừa đáng thương vừa kiên định khiến người khác không khỏi mềm lòng.
Một lúc sau, một trong hai vệ sĩ thở dài: “Được rồi, tôi sẽ vào nói với Tam Thiếu giúp cô.”
Cố Miêu mừng rỡ cúi đầu cảm ơn, cô đứng yên chờ đợi, ánh mắt dõi theo cánh cửa vừa khép lại.
Chẳng bao lâu sau, vệ sĩ quay lại, sắc mặt không quá khả quan.
“Tam Thiếu nói không muốn bàn thêm.”
Câu trả lời khiến lòng Cố Miêu chùng xuống, cô không ngờ Thượng Hạo thẳng thừng dứt khoát như vậy, Cố Miêu không tránh buồn bã nhưng cô không rời đi. Thay vào đó, cô lặng lẽ đến góc hành lang ngồi xuống, lấy bài tập trong cặp ra và tiếp tục làm.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cô chờ đến mức đôi mắt nặng trĩu, suýt chút nữa ngủ gục thì cánh cửa phòng VIP 999 cuối cùng cũng mở ra.
Người đầu tiên bước ra là Hứa Tranh, tiếp theo là Phó Cảnh Minh và Sở Bắc Nghi.
Cố Miêu vội thu dọn sách vở, đứng bật dậy.
Sau cùng, Thượng Hạo xuất hiện, cô không chần chừ, lập tức bước đến trước mặt hắn.
Ba người kia vừa trông thấy cô liền lộ vẻ bất ngờ, nhớ ra lúc nãy vệ sĩ từng nói có một cô gái tìm Thượng Hạo, Sở Bắc Nghi lập tức lên tiếng trêu.
“Ở đâu ra một học sinh cấp ba thế này?”
Phó Cảnh Minh liếc nhìn Cố Miêu, khẽ nhếch môi nói đầy ẩn ý: “Tam Thiếu, cậu đổi gu à?”
Hứa Tranh bật cười, giọng mang theo ý trêu ghẹo: “Về trước đây, Tam Thiếu ở lại chơi vui vẻ.”
Sở Bắc Nghi khoác vai Hứa Tranh cũng hùa theo: “Phó Thiếu, đi thôi, đừng quấy rầy người ta.”
Cố Miêu đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu khi ba người đàn ông đi ngang qua để lại sau lưng những tiếng cười trêu đùa.
Chỉ còn lại Thượng Hạo, ánh mắt lạnh nhạt và gương mặt không cảm xúc đang nhìn cô chăm chú.
Cố Miêu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí sau đó cúi đầu, giọng nói khẩn thiết: “Tôi xin lỗi vì làm phiền ngài nhưng ngài có thể cho chúng tôi cơ hội không?”
Ánh mắt Thượng Hạo dần dịu lại, chân mày giãn ra.
Cô gái nhỏ cúi đầu trước mặt hắn, ngoan ngoãn và thành khẩn khiến tâm tình hắn bỗng tốt lên không rõ lý do.
Một thoáng im lặng trôi qua, khóe môi hắn nhẹ nâng lên, hắn nói: “Được, cuối tháng.”
Cố Miêu ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng: “Thật sao ạ?”
Hắn thản nhiên đáp: “Cuối tháng, nếu cô có thể đưa ra một lý do đủ thuyết phục, tôi sẽ ngừng giải tỏa.”
Cố Miêu như không tin vào tai mình, ánh mắt dần sáng lên, nụ cười rạng rỡ như hoa nở đúng độ, len lỏi vào đáy mắt Thượng Hạo.
Tựa như một hạt mầm nhỏ bé vừa được gieo xuống trong lòng hắn.
“Cảm ơn ngài.”
Thượng Hạo khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng dáng cô gái nhỏ đang rời đi, mang theo một ý nghĩ sâu xa khó đoán.
8
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
