TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Kiều Vãn dừng xe ở một quán cà phê yên tĩnh ven đường. Gọi một ly đen đá mang đi, cô ngồi vào ghế, mở laptop và đăng nhập vào danh sách các nhà cung cấp hàng sỉ mà cô đã liên hệ từ trước.

Trang web logistics hiển thị những đơn đặt gần đây: 2000kg gạo, 2000kg bột mì, 2000 ký lạp xưởng, 2000 lít dầu ăn, thuốc kháng sinh, đồ hộp, nến, bao tay, túi ngủ chịu nhiệt, và cả 300 bộ quần áo chống lạnh, chống nhiệt. Mỗi món đều ghi chú rõ ràng: "Giao hàng tận nơi. Địa chỉ: Trang trại nhà họ Kiều, thôn Trường Lộc."

Cô không để ba mẹ phải tự xoay sở nhiều. Mỗi khi hàng được gửi đến, sẽ có người giao tận sân, có mã quét xác nhận, và cô cũng thuê hai người làm tạm thời giúp mẹ sắp xếp vào kho.

Bây giờ, cô cần đặt thêm một số món lớn hơn: Khoảng 300 thùng hạt giống trồng rau sạch, 10 máy lọc nước công nghiệp, 20 thùng pin năng lượng mặt trời dự phòng. Và 100 thùng mì gói hàng ngoại siêu cay mà mẹ cô cực kỳ thích.

Vừa thao tác đặt hàng, cô vừa gọi cho bên vận chuyển, xác nhận lịch giao và yêu cầu người ký nhận là ba cô. Mỗi lần giao thành công, cô đều được gửi video và biên bản xác nhận qua email. Mọi thứ đều có kế hoạch, không cho phép sơ sót.

Đặt xong, cô đóng laptop, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng rồi rời khỏi quán, lên xe và bắt đầu chuyến hành trình dài trở về.

Cô lái chậm lúc đầu, để cảm nhận gió lùa qua cửa kính, để suy nghĩ một chút về quãng thời gian sắp tới. Quãng đường về trang trại kéo dài gần 3000km, nếu đi không nghỉ sẽ mất khoảng gần ba ngày. Nhưng cô không vội. Cô cần tỉnh táo. An toàn là quan trọng nhất. Vả lại, cô muốn tranh thủ ba ngày đi này, thu thêm vật tư, lương thực, đặc sản của mỗi thành phố mà mình sẽ đi qua. Đó là lý do vì sao cô không chọn đi máy bay.

Ngoài trời đã ngả sang chiều, mây đen lơ lửng như báo hiệu một trận mưa sắp tới. Cô bật radio, nghe vài bản nhạc cũ. Giọng ca trầm buồn kể về những năm tháng xa xưa, như một đối lập hoàn toàn với sự cảnh giác và tính toán của cô hiện tại.

Trong lúc dừng đèn đỏ ở thị trấn kế tiếp, cô nhận được tin nhắn từ mẹ:

"Vãn Vãn, mẹ nhận được những thùng hàng hôm nay rồi nhé. Sắp xếp xong hết. Hàng ổn lắm, đóng gói chắc chắn. Con yên tâm, lái xe cẩn thận."

Kiều Vãn khẽ mỉm cười. Những dòng chữ giản dị nhưng lại khiến lòng cô ấm lại. Cô không đơn độc trong kế hoạch này. Bên cạnh cô vẫn có người tin tưởng và đồng hành.

Cô nhấn ga, xe tiếp tục lăn bánh, rời khỏi thành phố đông đúc và tiến về vùng thảo nguyên mênh mông rộng lớn, nơi sự sống đang được chuẩn bị từng bước một, lặng lẽ nhưng chắc chắn.

19

0

3 tháng trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.