0 chữ
Chương 6
Chương 6
Kiều Vãn rời khỏi trung tâm thương mại, lòng vẫn còn vương lại một chút lạnh lẽo sau cuộc chạm mặt bất ngờ. Gió xuân thổi nhè nhẹ nhưng chẳng đủ làm dịu đi sự nặng nề trong ngực. Hai tay cô xách theo mấy túi vật tư nặng trĩu, không phải túi hàng hiệu như Đường Tịnh yêu thích khoe khoang, mà là túi lương khô, nước uống đóng chai, pin dự phòng, bật lửa, đèn pin và mấy cuốn sách hướng dẫn sinh tồn. Thứ nào cũng thiết thực, mỗi món đồ đều mang theo nỗi lo lắng về một tương lai bất định.
Cô đặt túi vào cốp xe, rồi dựa nhẹ vào cửa xe để thở. Một nhịp, hai nhịp, từng hơi thở được kéo sâu để xoa dịu sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Gặp lại Tô Lỗi và Đường Tịnh không khiến cô đau như cô từng nghĩ. Có lẽ bởi vì trong lòng cô, hai người đó đã chết từ lâu. Không còn yêu, không còn thương, và cũng chẳng còn hy vọng. Chỉ là, cảm giác bị phản bội ngày đó vẫn như một vết sẹo âm ỉ, nhắc cô nhớ rằng thế giới này không phải lúc nào cũng tử tế.
Cô mở điện thoại, rà soát lại danh sách vật tư đã lập từ trước. Mỗi mục đều được đánh dấu rõ ràng, đồ ăn dự trữ dùng trong ba tháng, bộ lọc nước, thuốc men, công cụ sửa chữa, nhiên liệu, pin năng lượng mặt trời. Danh sách dài, nhưng cô vẫn kiên trì cập nhật mỗi ngày, điều chỉnh từng món theo điều kiện và thu hết vào không gian lưu trữ. Cô không cho phép bản thân lơ là dù chỉ một chi tiết nhỏ. Bởi nếu thiên tai thật sự xảy ra, chỉ một thiếu sót cũng có thể trở thành sai lầm chí mạng.
Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Là cuộc gọi từ cha cô.
“Vãn Vãn, con vẫn ổn chứ?”
Giọng ông trầm ấm, có chút lo lắng nhưng cũng mang theo sự vững vàng của một người đàn ông đã quen đối mặt với gió bão cuộc đời.
“Con ổn, ba ạ. Con vừa mua thêm ít đồ. Mấy hôm nữa con sẽ về trang trại. Ba nói với mẹ chuẩn bị chỗ trống trong nhà kho nhé, con sẽ đặt hàng giao đến khá nhiều thứ.”
“Ừ, ba sẽ bảo mẹ chuẩn bị. Nhưng con đừng quá sức. Con còn trẻ, đừng để những lo lắng này khiến mình kiệt quệ. Ba và mẹ cũng đã đặt được một số lượng lớn vật tư, lương thực và gia cố trang trại như con đã nói."
Kiều Vãn mỉm cười, dù cha không thấy. Cô biết ông luôn lo cho cô, và lần này, ông đã tin tưởng và đứng về phía cô ngay từ khi nghe câu chuyện. Không hỏi han quá nhiều, không cười nhạo, chỉ im lặng lắng nghe rồi bắt tay vào hành động. Với cô, như vậy đã là quá đủ.
“Con không sao đâu, ba. Con chỉ đang chuẩn bị cho những điều không ai mong muốn xảy ra. Nhưng nếu nó thực sự đến, ít ra chúng ta sẽ không bị bất ngờ.”
Cúp máy xong, cô ngồi vào xe, bật máy và cho xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ. Trên đường về, cô không còn nghĩ về Tô Lỗi hay Đường Tịnh. Họ giờ đây chỉ là những cái bóng mờ sau lưng, chẳng còn giá trị nào trong tương lai cô đang hướng đến.
Giờ đây, điều duy nhất cô quan tâm là làm sao để bảo vệ gia đình. Làm sao để những người thân yêu của cô có thể sống sót và an toàn khi thời khắc cuối cùng đến gần. Và vì điều đó, cô có thể làm tất cả.
Cô đặt túi vào cốp xe, rồi dựa nhẹ vào cửa xe để thở. Một nhịp, hai nhịp, từng hơi thở được kéo sâu để xoa dịu sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Gặp lại Tô Lỗi và Đường Tịnh không khiến cô đau như cô từng nghĩ. Có lẽ bởi vì trong lòng cô, hai người đó đã chết từ lâu. Không còn yêu, không còn thương, và cũng chẳng còn hy vọng. Chỉ là, cảm giác bị phản bội ngày đó vẫn như một vết sẹo âm ỉ, nhắc cô nhớ rằng thế giới này không phải lúc nào cũng tử tế.
Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Là cuộc gọi từ cha cô.
“Vãn Vãn, con vẫn ổn chứ?”
Giọng ông trầm ấm, có chút lo lắng nhưng cũng mang theo sự vững vàng của một người đàn ông đã quen đối mặt với gió bão cuộc đời.
“Con ổn, ba ạ. Con vừa mua thêm ít đồ. Mấy hôm nữa con sẽ về trang trại. Ba nói với mẹ chuẩn bị chỗ trống trong nhà kho nhé, con sẽ đặt hàng giao đến khá nhiều thứ.”
Kiều Vãn mỉm cười, dù cha không thấy. Cô biết ông luôn lo cho cô, và lần này, ông đã tin tưởng và đứng về phía cô ngay từ khi nghe câu chuyện. Không hỏi han quá nhiều, không cười nhạo, chỉ im lặng lắng nghe rồi bắt tay vào hành động. Với cô, như vậy đã là quá đủ.
“Con không sao đâu, ba. Con chỉ đang chuẩn bị cho những điều không ai mong muốn xảy ra. Nhưng nếu nó thực sự đến, ít ra chúng ta sẽ không bị bất ngờ.”
Cúp máy xong, cô ngồi vào xe, bật máy và cho xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ. Trên đường về, cô không còn nghĩ về Tô Lỗi hay Đường Tịnh. Họ giờ đây chỉ là những cái bóng mờ sau lưng, chẳng còn giá trị nào trong tương lai cô đang hướng đến.
24
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
