0 chữ
Chương 96
Chương 96
Ba năm không có tin vui, nay Ngũ di nương lại mang thai. Có thể thấy công lao của Vân Thư không hề nhỏ.
Thực ra, Xương Vinh Hầu có một điều bận tâm, đó là lời của vị tiên đoán khi Vân Thư chào đời. Nhưng giờ đây, xem ra nàng không phải “sao chổi” gì cả, ít nhất cũng đã mang lại cho Hầu phủ một sinh mệnh mới.
“Phụ thân muốn con giúp Ngũ di nương bảo vệ thai, con có nguyện ý không?”
“Vân Thư sẽ cố gắng hết sức.”
“Có yêu cầu gì, cứ nói thẳng!”
Vân Thư nhìn vẻ mặt phấn khởi của nam nhân trước mặt, không ngờ Xương Vinh Hầu cũng có lúc để lộ sự vui mừng như vậy.
“Ngũ di nương khi ra ngoài nhất định phải có thị vệ đi theo, không được để bất kỳ ai tiếp cận.”
“Đương nhiên.”
“Mọi món ăn của di nương, phải được con kiểm tra trước khi dùng.”
Xương Vinh Hầu suy nghĩ một lát, cảm thấy cần có biện pháp chu toàn hơn.
“Hay là để Ngũ di nương chuyển đến ở cùng con tại Trúc viện! Như vậy, ăn ở sinh hoạt của nàng đều được con chăm lo. Ta sẽ bố trí thêm người canh giữ Trúc viện, bất kỳ ai không được ta cho phép đều không được vào!”
Vân Thư hiểu rằng, nếu Ngũ di nương xảy ra bất kỳ chuyện gì, trách nhiệm sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Tuy nhiên, nàng tự tin vào y thuật của mình và cũng hiểu rằng, bảo vệ đứa trẻ này là bước quan trọng để giành được sự tín nhiệm của Xương Vinh Hầu.
Muốn báo thù, muốn gặp lại hai người kia, nàng – một thứ nữ của Hầu phủ – không thể tự mình thực hiện. Nàng cần sự hậu thuẫn, và rất nhiều sự hậu thuẫn.
Hôm đó, lão phu nhân đặc biệt tổ chức yến tiệc, vừa để tiếp đón Xương Vinh Hầu, vừa công bố tin mừng Ngũ di nương có hỷ.
Lôi thị gầy đi trông thấy, từ ngày tam thiếu gia bị đày đến quân doanh, Hầu gia chưa từng đến thăm phòng bà ta, còn Liễu Vân Hoa thì bất an cực độ vì phụ thân không hỏi han đến mình.
Một cảm giác nguy cơ nặng nề bao trùm hai mẹ con họ, và tin Ngũ di nương có thai chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
“Ha ha ha, Thư nhi, Tuyết Trữ, lại đây nào.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi khi lão phu nhân ân cần gọi tên Ngũ di nương.
Mụ ma ma từ trong phòng bưng ra một chiếc hộp gỗ dài, điêu khắc tinh xảo. Lão phu nhân mỉm cười, lấy từ trong hộp ra hai cuộn vải mềm mại trắng như tuyết:
“Đây là lụa tuyết tằm Tây Vực, chỉ có các nương nương trong cung mới được dùng. Để ở chỗ ta cũng chẳng để làm gì, cho các con vậy.”
Tay Lôi thị run rẩy. Lão phu nhân lại đem tặng loại vải quý giá như thế này cho một di nương và một thứ nữ! Đây chẳng phải là cái tát vào mặt bà– người chính thất sao?
Ánh mắt Nhị di nương tràn đầy đố kỵ, trong khi Tứ di nương chỉ thoáng lộ nét bất ngờ rồi cúi đầu, vẻ mặt bình thản.
“Cảm tạ tổ mẫu.”
“Cảm tạ lão phu nhân.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, khiến lòng họ dậy sóng.
Từ bao giờ, hai người này trở nên ăn ý như vậy? Trong đầu họ đều thoáng hiện cùng một ý nghĩ, ánh mắt nhìn Vân Thư thoáng thêm vẻ sợ hãi.
Lục tiểu thư này thật quá cao tay! Nàng khiến lão phu nhân vô cùng yêu mến, giờ lại thân thiết với Ngũ di nương đang được sủng ái. Tam thiếu gia kiêu căng bị đày đi, phu nhân và đích nữ Liễu Vân Hoa lại bị lạnh nhạt. Tất cả những điều này đều không phải ngẫu nhiên!
Cảm giác như Vân Thư đang từng bước thay đổi cục diện Hầu phủ, lặng lẽ khuấy động mọi thứ, đến khi mọi người nhận ra thì đã không kịp trở tay.
Thực ra, Xương Vinh Hầu có một điều bận tâm, đó là lời của vị tiên đoán khi Vân Thư chào đời. Nhưng giờ đây, xem ra nàng không phải “sao chổi” gì cả, ít nhất cũng đã mang lại cho Hầu phủ một sinh mệnh mới.
“Phụ thân muốn con giúp Ngũ di nương bảo vệ thai, con có nguyện ý không?”
“Vân Thư sẽ cố gắng hết sức.”
“Có yêu cầu gì, cứ nói thẳng!”
Vân Thư nhìn vẻ mặt phấn khởi của nam nhân trước mặt, không ngờ Xương Vinh Hầu cũng có lúc để lộ sự vui mừng như vậy.
“Ngũ di nương khi ra ngoài nhất định phải có thị vệ đi theo, không được để bất kỳ ai tiếp cận.”
“Đương nhiên.”
“Mọi món ăn của di nương, phải được con kiểm tra trước khi dùng.”
Xương Vinh Hầu suy nghĩ một lát, cảm thấy cần có biện pháp chu toàn hơn.
Vân Thư hiểu rằng, nếu Ngũ di nương xảy ra bất kỳ chuyện gì, trách nhiệm sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Tuy nhiên, nàng tự tin vào y thuật của mình và cũng hiểu rằng, bảo vệ đứa trẻ này là bước quan trọng để giành được sự tín nhiệm của Xương Vinh Hầu.
Muốn báo thù, muốn gặp lại hai người kia, nàng – một thứ nữ của Hầu phủ – không thể tự mình thực hiện. Nàng cần sự hậu thuẫn, và rất nhiều sự hậu thuẫn.
Hôm đó, lão phu nhân đặc biệt tổ chức yến tiệc, vừa để tiếp đón Xương Vinh Hầu, vừa công bố tin mừng Ngũ di nương có hỷ.
Lôi thị gầy đi trông thấy, từ ngày tam thiếu gia bị đày đến quân doanh, Hầu gia chưa từng đến thăm phòng bà ta, còn Liễu Vân Hoa thì bất an cực độ vì phụ thân không hỏi han đến mình.
“Ha ha ha, Thư nhi, Tuyết Trữ, lại đây nào.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi khi lão phu nhân ân cần gọi tên Ngũ di nương.
Mụ ma ma từ trong phòng bưng ra một chiếc hộp gỗ dài, điêu khắc tinh xảo. Lão phu nhân mỉm cười, lấy từ trong hộp ra hai cuộn vải mềm mại trắng như tuyết:
“Đây là lụa tuyết tằm Tây Vực, chỉ có các nương nương trong cung mới được dùng. Để ở chỗ ta cũng chẳng để làm gì, cho các con vậy.”
Tay Lôi thị run rẩy. Lão phu nhân lại đem tặng loại vải quý giá như thế này cho một di nương và một thứ nữ! Đây chẳng phải là cái tát vào mặt bà– người chính thất sao?
Ánh mắt Nhị di nương tràn đầy đố kỵ, trong khi Tứ di nương chỉ thoáng lộ nét bất ngờ rồi cúi đầu, vẻ mặt bình thản.
“Cảm tạ lão phu nhân.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, khiến lòng họ dậy sóng.
Từ bao giờ, hai người này trở nên ăn ý như vậy? Trong đầu họ đều thoáng hiện cùng một ý nghĩ, ánh mắt nhìn Vân Thư thoáng thêm vẻ sợ hãi.
Lục tiểu thư này thật quá cao tay! Nàng khiến lão phu nhân vô cùng yêu mến, giờ lại thân thiết với Ngũ di nương đang được sủng ái. Tam thiếu gia kiêu căng bị đày đi, phu nhân và đích nữ Liễu Vân Hoa lại bị lạnh nhạt. Tất cả những điều này đều không phải ngẫu nhiên!
Cảm giác như Vân Thư đang từng bước thay đổi cục diện Hầu phủ, lặng lẽ khuấy động mọi thứ, đến khi mọi người nhận ra thì đã không kịp trở tay.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
