TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Chương 95

Lúc này, Thúy Nhi hốt hoảng chạy vào: “Tiểu thư, Nhị di nương vừa tìm nô tỳ!”

“…”

Lần này, Nhị di nương không phải dò hỏi điều gì, mà là bảo Thúy Nhi trộm một thứ từ Vân Thư.

“Loại thuốc đó? Ta làm gì có chứ.” Vân Thư cười nhạt, cảm thán Nhị di nương vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn. Loại thuốc ấy còn có thể tổn hại đến sức khỏe của nam nhân. Nếu để Hầu gia biết, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân bà ta.

“Vậy… phải làm sao đây? Nếu nô tỳ không mang về, Nhị di nương liệu có…”

“Không đâu. Bà ta chỉ là gấp quá mà làm bừa thôi.” Vân Thư cảm thấy có chút thương cảm với Liễu Vân Dao. Từ sau sự kiện kia, nàng ta luôn nhốt mình trong phòng. Nghe nói, mỗi lần được khuyên ra ngoài, nhìn thấy nụ cười của người khác, nàng ta lại òa khóc điên loạn.

Có lẽ bóng ma trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy nụ cười của người khác là đang chế giễu mình.

“Ngươi chỉ cần thật thà nói với bà ta, rằng không có loại thuốc đó là được.”

Nhị di nương quả thật đầy tâm cơ, tâm tư kín đáo chẳng thua kém Lôi thị. Nhưng rất nhanh, bà ta sẽ không còn sức đâu mà tranh sủng nữa.

“Trữ nhi, có phải món ăn không hợp khẩu vị không?” Xương Vinh Hầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, thấy nàng mãi không động đũa, giọng điệu đầy lo lắng.

Ngũ di nương lắc đầu, ánh mắt rơi trên mái tóc điểm bạc ở thái dương của phu quân, rồi khẽ thở dài: “Lão gia, thϊếp…”

Chẳng bao lâu, một tin tức chấn động lan khắp Hầu phủ.

“Cái gì?! Ngũ di nương có hỷ?!” Nhị di nương bật dậy, vẻ mặt không thể tin. Sao có thể chứ? Rõ ràng…

“Là thật đấy, nô tỳ nghe tận tai. Hầu gia còn gọi Lục tiểu thư đến viện của Ngũ di nương nữa.”

Liễu Vân Thư?! Sao Hầu gia lại gọi nàng đến chỗ Ngũ di nương…

Nhị di nương cảm thấy như có thứ gì lóe lên trong đầu. Bà đập mạnh ấm trà trên bàn, giận dữ: “Thì ra là vậy! Thì ra là vậy, hai người bọn họ…”

Mụ ma ma bên cạnh lập tức hiểu ý: “Ý của di nương là, Ngũ di nương và Lục tiểu thư vốn đã cùng một phe?” Rồi bà ta nhớ đến Thúy Nhi: “Con bé đó, dám lừa gạt di nương!”

“Không, chưa chắc là con bé đó lừa ta.”

Nhị di nương cố gắng giữ bình tĩnh: “Liễu Vân Thư vốn không tin con bé, chắc chắn sẽ không nói thật. Chỉ là muốn diễn một vở kịch trước mặt chúng ta mà thôi. Con tiện nhân kia, dám lôi kéo được Lục tiểu thư!”

Lúc này, Nhị di nương mới bắt đầu hối hận. Tại sao trước đây bà ta tìm mọi cách lợi dụng Liễu Vân Thư để đả kích Lôi thị, mà không nghĩ đến việc kéo nàng về phía mình? Nếu không, con hồ ly Ngũ di nương kia sao có thể vùng lên được như bây giờ!

Đi sai một bước, cả bàn cờ đều thua!

“Mà di nương, Hầu gia gọi Lục tiểu thư qua là để làm gì nhỉ?”

“Còn làm gì nữa? Chắc chắn là muốn nàng giúp tiện nhân đó bảo vệ thai!”

Thật chẳng dễ dàng gì. Nhị di nương nhận ra y thuật của Vân Thư cực kỳ cao siêu, muốn hạ độc trong thức ăn của Ngũ di nương cũng không thể. Phải làm sao đây?

Chỉ cần nghĩ đến từ nay viện của Ngũ di nương sẽ được thị vệ canh gác, ngay cả muốn gặp mặt bà ta cũng khó, lòng bà ta càng thêm nặng nề.

Trong phòng.

Xương Vinh Hầu một lần nữa đánh giá kỹ lưỡng thiếu nữ trước mặt. Ngũ di nương không ngớt lời khen ngợi Vân Thư, nói rằng nàng là người hiếm có trên đời. Nàng không nhắc đến chuyện xạ hương, chỉ nói Vân Thư đã điều dưỡng cơ thể nàng, làm được điều mà các đại phu khác không làm được.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.