TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 89
Chương 89

Lão phu nhân không muốn làm lớn chuyện. Triệu Vinh Đăng là kẻ nổi danh ở các kỹ viện trong kinh thành, nếu ép Hầu phủ gả Thất tiểu thư cho hắn, đó chẳng khác nào trò cười.

“Tổ mẫu, Thư nhi nghĩ rằng, có lẽ Thất muội vì chơi đùa quá mức nên ngất đi, khả năng này cũng không phải không có. Nhưng Triệu công tử cũng nên chú ý giữ khoảng cách nam nữ, nếu không sẽ dễ gây hiểu lầm.”

Vân Thư hiểu ý lão phu nhân, muốn dĩ hòa vi quý. Nàng cũng quyết định không truy cùng đuổi tận, chỉ cần Liễu Vân Dao ghi nhớ bài học ngày hôm nay.

Thứ sử đại nhân nhận được tin, nhanh chóng đến Hầu phủ. Mặc dù chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng bị đánh bầm dập của con trai và sắc mặt lạnh lùng của lão phu nhân, dựa vào tác phong thường ngày của Triệu Vinh Đăng, ông cũng đoán ra được vài phần.

Xương Vinh Hầu phủ là nơi họ không thể đắc tội, đừng nói đến chuyện mơ mộng làm thông gia. Thứ sử đại nhân vừa tát vào mặt con trai vừa trách mắng, đồng thời liên tục xin lỗi lão phu nhân.

May mắn thay, Liễu Vân Dao không cần phải gả cho kẻ bỉ ổi như vậy. Tuy nhiên, tâm hồn non nớt của nàng đã bị phủ bóng. Sau khi rời khỏi viện của lão phu nhân, nàng tự nhốt mình trong phòng không bước ra.

“Chưởng quầy.”

“Công tử, ngài đến rồi!”

Trong tiệm thuốc, chưởng quầy lấy ra mấy túi thuốc lớn: “Đây là thuốc mà công tử cần, mời cầm lấy!”

Nhưng Phượng Lăng dường như đang nghĩ về điều gì khác: “Vị tiểu công tử đó, dạo gần đây không tới sao?”

“Ồ, vị công tử ấy chỉ sai người đưa thuốc đến, lão phu không gặp lại cậu ta nữa.”

Vẻ mặt anh tuấn của Phượng Lăng thoáng hiện nét thất vọng. Cầm theo túi thuốc, hắn lững thững bước đi trên phố, vẻ như mất hồn.

...

“Cái con Liễu Vân Thư đó, thật quá đáng ghét!”

“Vinh Đăng, ta biết ngươi chịu ấm ức. Đừng lo, ta nhất định sẽ tìm cơ hội khiến con bé đó đẹp mặt!”

Hai nam tử phía trước với giọng điệu đầy căm phẫn thu hút sự chú ý của Phượng Lăng. Liễu Vân Thư? Chẳng lẽ họ đang nói đến nàng?

Hắn bám theo họ vào một tửu lâu.

“Triệu công tử, vẫn là gian phòng cũ chứ?”

“Hừ, cứ mang rượu và đồ ngon lên!”

Triệu Vinh Đăng với gương mặt đầy băng gạc chẳng giấu được sự bực bội. Tiểu nhị vội vàng dẫn họ tới gian Thiên Tự Nhất Hào.

“Chưởng quầy, vừa rồi hai vị công tử đó vào gian nào, ta muốn phòng kế bên.”

Chưởng quầy ngẩng lên, thấy một gương mặt tuấn tú đến mức khiến người khác không thể dời mắt. Ông chợt bối rối nhận ra mình thất lễ: “Công tử muốn gian Thiên Tự Nhị Hào? Nhưng… công tử à, ta khuyên thật, tốt nhất đừng chọn gian kế bên họ.”

Trên mặt chưởng quầy lộ vẻ khó xử. Phượng Lăng chỉ mỉm cười nhàn nhã: “Không sao.”

Từ gian phòng kế bên, tiếng ồn ào vọng qua. Phượng Lăng ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức trà và cơm, tai lắng nghe cuộc trò chuyện bên cạnh.

“Con tiện nhân đó! Dám chơi trò tính kế với bản công tử. Ai da… về nhà bị lão già đánh cho một trận. Vân Hàn, ngươi thật không ra gì, còn bảo sẽ giao con bé đó cho ta!”

Triệu Vinh Đăng vừa nói vừa nhăn mặt vì đau đớn kéo theo vết thương.

“Làm sao ta biết Thất muội lại uống phải thuốc? Đúng là xui xẻo, mẫu thân ta nói mỗi lần con bé đó đều bình yên vô sự. Ta đang nghĩ, liệu nó có phải dùng tà thuật gì không.”

Liễu Vân Hàn cười cợt: “Còn ngươi suýt nữa đã trở thành con rể của Xương Vinh Hầu phủ rồi đấy.”

3

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.