TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Chương 68

Chờ thêm một lúc, chắc chắn bầy chó sẽ không quay lại, Liễu Vân Hoa nhếch miệng cười lạnh. Lần này, xem Phượng Linh còn dám ngang ngược nữa hay không. Gió lạnh thổi qua, nàng vội tụt xuống đất, tự nhủ phải rời khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt, lỡ lại xuất hiện thêm dã thú thì không hay.

Tiếng động trong rừng khiến bầy chim trên ngọn cây hoảng loạn bay lên. Vân Thư ngẩng đầu nhìn theo chúng, trong lòng thoáng dấy lên một cảm giác bất an.

Khi quay về sau khi hái thuốc, nàng thấy hai nam tử đang lo lắng đi qua đi lại ngoài sân của mình.

“Lục tiểu thư, Linh Nhi có tới tìm cô không?”

Sắc mặt hôm nay của Phượng Lăng tái nhợt, khác hẳn với dáng vẻ mà Vân Thư thường thấy. Có lẽ vì lúc này chỉ có Phượng Kỳ bên cạnh, hắn cũng không buồn che giấu sự lo lắng của mình.

“Thất tiểu thư?”

“Hỏng rồi! Con bé này lại chạy đi đâu mất rồi!” Phượng Kỳ nhíu mày thật chặt. Vân Thư lập tức hiểu ra, bọn họ không tìm thấy thất tiểu thư.

Nàng đưa mắt nhìn về phòng của mình. Cánh cửa vốn chỉ khép hờ giờ đã mở toang. Không nói lời nào, nàng bước thẳng vào, khiến hai nam tử bên ngoài phải chú ý. Rất nhanh sau đó, giọng nói của nàng vang lên:

“Thất tiểu thư từng đến đây!”

“Cái gì? Ở đâu?”

Khi họ bước vào, thấy Vân Thư đang nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp thuốc màu đỏ.

“Thất tiểu thư đã đến, nhưng lại rời đi rồi.”

Trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi hương đặc trưng, lâu mà không tan.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của đại thiếu gia Phượng Vũ:

“Tam đệ, tứ đệ, có chuyện rồi!”

Ở một căn phòng khác.

“Nhị tiểu thư không cần tự trách…” Thái tử nhìn nữ tử khóc đến hoa lê đẫm mưa trước mặt, không kìm được mà lên tiếng an ủi.

“Vân Hoa, sao con có thể dẫn thất tiểu thư đến nơi nguy hiểm như vậy?” Lão phu nhân cau mày đầy nghiêm khắc. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với thất tiểu thư thì phải làm sao?

“Là thất tiểu thư nói thích thỏ con, cứ nằng nặc đòi con dẫn đi tìm. Con nghĩ rừng cây ban ngày rất an toàn, không ngờ lại xuất hiện ba con chó hoang. Thất tiểu thư sợ quá nên bỏ chạy mất…”

Nghe vậy, phu nhân nhà họ Lôi thầm kinh hãi, vội hỏi: “Vân Hoa, con có bị thương không?!”

Người mẹ này cảm thấy bất bình: Sao thất tiểu thư có thể gặp nguy hiểm mà chỉ lo chạy trốn một mình, không biết nghĩ đến con gái mình để cùng nhau đối mặt?

Liễu Vân Hoa giơ hai tay lên, quả nhiên trên lòng bàn tay có vài vết xước.

“Tam đệ, đệ định đi đâu?”

Phượng Vũ giữ lấy người đang định quay đi ở cửa. Phượng Lăng lúc này lại khoác lên vẻ yếu đuối: “Ta… ta đi tìm thất muội.”

“Thân thể đệ không tốt, ở lại đây. Tứ đệ, chúng ta đi! Nếu con bé ở trong rừng, chắc sẽ sớm tìm được thôi.”

Tam đệ? Ánh mắt Liễu Vân Hoa lóe sáng. Chẳng lẽ là vị tam thiếu gia ốm yếu của phủ Xương Định Hầu? Nghe giọng nói thật dễ nghe, nhưng quả là yếu ớt. Nghĩ thế, nàng cũng chẳng còn hứng thú muốn nhìn thấy người thật nữa.

Đứng ở cửa, Vân Thư nhạy bén nhận ra trong không khí thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Nàng xác nhận Liễu Vân Hoa không nói dối, quả thật vừa rồi đã đi cùng thất tiểu thư. Trong chiếc hộp ở phòng nàng là loại hương liệu mới điều chế. Thất tiểu thư hẳn đã bôi không ít, nên Liễu Vân Hoa mới bị dính mùi hương này.

“Nhị tiểu thư đi đường nào? Chúng ta đi dọc theo đó tìm thử.”

“Chính là con đường lục muội hay đi hái thuốc.”

2

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.