TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Chương 67

“Ngươi gọi ta làm gì?!”

Thái độ kiêu ngạo, vô lễ này so với trước kia còn tệ hơn.

Liễu Vân Hoa hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức giận trong lòng: “Thất tiểu thư có thấy chán không? Ta vừa phát hiện một nơi rất thú vị, muốn mời tiểu thư đi xem thử.”

“Không đi! Có gì hay đâu, lại chẳng có động vật nhỏ.”

“Có mà! Ta phát hiện một ổ thỏ con đấy!”

Thỏ con? Mắt Phượng Linh ánh lên tia dao động. Liễu Vân Hoa mỉm cười, tiếp tục: “Trước kia ta đã vô lễ nhiều, mong thất tiểu thư đừng giận. Nếu tìm được ổ thỏ, tiểu thư tha thứ cho ta được không?”

Không muốn tha thứ, nhưng lại muốn ổ thỏ đó. Phượng Linh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng không cam tâm tình nguyện đi theo. Dù sao nàng cũng chưa hứa sẽ tha thứ cho người này, lấy được thỏ rồi thì đi!

Khi Liễu Vân Hoa định nắm tay nàng, Phượng Linh lập tức giật ra: “Ta tự đi được!”

Cơn giận càng dâng cao trong lòng, nhưng nàng ta vẫn nén lại, gượng cười: “Bên này nhé.”

Liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang theo sau mình, Liễu Vân Hoa dẫn nàng vào một con đường ít người qua lại, hướng thẳng về phía bãi săn.

Đi được một lúc, Phượng Linh mất kiên nhẫn: “Đi lâu thế, ngươi có phải đang lừa ta không?”

“Sao có thể chứ, thất tiểu thư? Chúng ta chỉ mới đi một chút thôi. Thỏ con không ở nơi nhiều người đâu.”

Vừa dỗ được nàng, không lâu sau Phượng Linh lại thay đổi ý định: “Ta muốn đi tìm Thư tỷ tỷ chơi!”

“Đợi đã, thất tiểu thư. Lục muội của ta có lẽ cũng đang ở đó đấy.”

Ồ? Thư tỷ tỷ cũng ở đó? Nghe tam ca và tứ ca nói, mấy ngày nay Thư tỷ tỷ đều ra rừng hái thuốc.

Liễu Vân Hoa vừa hỏi thăm một tiểu hòa thượng xem khu vực nào trong bãi săn có nhiều dã thú, giờ nàng ta đang hướng về đó mà đi.

Con đường đầy gai góc làm rách toạc váy của nàng ta, nhưng Liễu Vân Hoa chịu đựng tất cả. Nhớ đến nụ cười thái tử dành cho Phượng Linh, lòng ghen tị của nàng ta sôi sục không thể kiềm chế. Con bé này luôn gây khó dễ cho mình, lại còn thân thiết với Vân Thư, đáng ra phải dạy cho nó một bài học.

“Đây là đâu? Đi bao lâu rồi! Chỗ này là chỗ nào vậy?” Phượng Linh hét lên, nhưng người đi trước không trả lời.

“Ta muốn quay về!”

Liễu Vân Hoa vẫn không trả lời. Phượng Linh giậm chân, quay đi vài bước rồi phát hiện… nàng không biết đường trở lại!

Xem ra, chỉ còn cách tiếp tục đi theo người kia.

Bỗng, trong rừng vang lên tiếng “sột soạt”, cả hai dừng chân.

“Cái… cái gì vậy?”

Liễu Vân Hoa lùi lại vài bước, ánh mắt dán chặt vào một gốc cây hình dáng kỳ lạ. Cây này nghiêng đúng độ để trèo lên, nếu thật sự gặp dã thú hung dữ, đây có lẽ là nơi an toàn nhất để trốn thoát.

“Gừ gừ…”

Chỉ thấy ba con chó hoang nhỏ từ trong bụi cỏ bước ra, hàm răng sắc nhọn của chúng khiến cả hai người dựng tóc gáy.

Ban đầu, Liễu Vân Hoa chỉ định dẫn Phượng Linh đến đây để dọa nàng một chút. Theo lời các tiểu hòa thượng, ban ngày dã thú thường không xuất hiện. Nhưng điều mà Liễu Vân Hoa không biết là, ba con chó hoang này vì đói quá mà phải ra kiếm ăn giữa ban ngày.

“Cứu… cứu ta với!” Phượng Linh hoàn toàn không hiểu nguyên tắc không được cử động mạnh trước dã thú, nàng lập tức quay người bỏ chạy. Trong khi đó, Liễu Vân Hoa đã nhanh chóng trèo lên một cái cây, trơ mắt nhìn ba con chó hoang rượt theo cô bé đang hoảng sợ chạy đi xa.

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.