0 chữ
Chương 45
Chương 45
Vừa bước vào rừng, nàng cảm thấy có điều gì đó bất thường, như thể có ánh mắt đang dõi theo mình. Nàng cảnh giác nắm chặt con dao găm trong tay áo.
“Roạt!”
Tiếng động vang lên từ bụi cỏ phía sau. Nàng lập tức rút dao găm, quay người nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng động. Nhưng không ngờ chỉ là một con thỏ hoang lông nâu nhảy ra.
Liễu Vân Thư thở phào, tự nhủ:
Theo lão phu nhân nói, khu rừng phía sau là trường săn hoàng gia, nhưng đã được phong tỏa. Khu vực này khá an toàn, chỉ có vài loài động vật nhỏ hiền lành.
Trên một cành cây gần đó, một nam tử nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, khoé môi cong lên đầy hứng thú:
“Nàng thật sự đến rồi. Nhưng... cảnh giác quá mức thế này...”
"Tiểu thư của Hầu phủ lại biết phân biệt thảo dược? Y thuật của nàng ấy học từ đâu?"
Phượng Lăng lặng lẽ quan sát bóng dáng nhỏ nhắn trong rừng, trong lòng dấy lên nghi vấn. Rất ít người nhắc đến Lục tiểu thư của Xương Vinh Hầu phủ, nhưng nàng lại toát lên khí chất hoàn toàn khác biệt. Không giống như các tiểu thư khuê các yếu đuối, ánh mắt nàng phản chiếu sự mạnh mẽ khó đoán.
Phượng Lăng tự hỏi, nàng đã trải qua những gì để có được sự trầm tĩnh ấy? Dù là thứ nữ, phủ Hầu hẳn cũng không bạc đãi nàng. Nhưng sao cảm giác về nàng lại khác biệt đến vậy?
"Gan lớn thật, chỉ một mình dám vào rừng thế này."
Hắn cười khẽ, thu lại bình sương sớm vừa hái rồi nhảy khỏi cành cây, nhanh chóng biến mất.
Tại lối vào rừng.
Phượng Kỳ tay xách một con thỏ rừng, hớn hở nói:
“Tam ca, ăn chay mãi chán rồi, cuối cùng cũng có tí thịt đây!”
Phượng Lăng mỉm cười bất đắc dĩ:
“Đừng để tổ mẫu nhìn thấy, ta không giúp được đệ đâu.”
“Haha, yên tâm đi, tam ca. Ta sẽ chia huynh một cái chân thỏ!”
Nhìn con thỏ máu me bê bết, Phượng Lăng cau mày:
“Khoan đã, để ta xem nào.”
“Tam ca, con thỏ nhỏ thế này, cùng lắm chia cho huynh một chân thôi...”
“Nhìn vết thương trên nó kìa!”
Phượng Kỳ ngạc nhiên nhìn kỹ. Vết thương trên thân con thỏ như bị răng nanh sắc nhọn cắn xé.
“Ta nhặt được nó ở phía trước, chắc bị thú dữ làm bị thương rồi chạy thoát.”
Hai người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến điều gì đó. Khu rừng này vốn không có thú dữ, vậy con thỏ này...
Cả hai nhanh chóng đi về phía trường săn hoàng gia, quả nhiên phát hiện một lỗ hổng lớn trên lưới sắt, dấu vết bị thú dữ cắn phá.
“Có lẽ nên nhắc các tiểu tăng tối nay đừng vào rừng.” Phượng Kỳ nhìn con thỏ trong tay, vội nhặt một tảng đá lớn chèn kín lỗ hổng.
Đột nhiên, ánh mắt Phượng Lăng nghiêm lại. Hắn nhìn vết thương và vết máu trên con thỏ, có vẻ mới xảy ra không lâu.
“Không ổn rồi!”
“Tam ca, huynh đi đâu vậy?!”
Trong nháy mắt, Phượng Lăng đã biến mất trước mắt Phượng Kỳ. Hắn kinh ngạc tròn mắt:
“Tam ca lại có khinh công tốt như vậy sao? Hôm nay mới được mở mang tầm mắt!”
Trong rừng.
Ánh mắt sắc bén từ trong bụi cỏ đang dán chặt vào bóng người phía trước. Tiếng gừ gừ phát ra từ họng kẻ săn mồi.
Liễu Vân Thư ngồi xổm, nhấm thử thảo dược vừa hái. Đột nhiên nàng cau mày: Thảo dược này có mùi máu tanh?
Cúi xuống, nàng phát hiện vết máu lấm tấm trên cỏ. Tiếng động phía sau khiến nàng chậm rãi quay lại.
Hai con chó hoang đen ngòm, mình đầy cơ bắp, nhe răng nanh sắc nhọn. Chúng từ từ tiến ra khỏi bụi cỏ, từng bước áp sát nàng.
Ánh mắt Liễu Vân Thư lạnh đi. Ở đây sao lại có chó hoang? Ánh mắt nàng lướt qua xác con thỏ nằm bên cạnh chúng. Bàn tay nàng từ từ đưa vào tay áo, chuẩn bị rút dao găm.
“Roạt!”
Tiếng động vang lên từ bụi cỏ phía sau. Nàng lập tức rút dao găm, quay người nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng động. Nhưng không ngờ chỉ là một con thỏ hoang lông nâu nhảy ra.
Liễu Vân Thư thở phào, tự nhủ:
Theo lão phu nhân nói, khu rừng phía sau là trường săn hoàng gia, nhưng đã được phong tỏa. Khu vực này khá an toàn, chỉ có vài loài động vật nhỏ hiền lành.
Trên một cành cây gần đó, một nam tử nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, khoé môi cong lên đầy hứng thú:
“Nàng thật sự đến rồi. Nhưng... cảnh giác quá mức thế này...”
"Tiểu thư của Hầu phủ lại biết phân biệt thảo dược? Y thuật của nàng ấy học từ đâu?"
Phượng Lăng tự hỏi, nàng đã trải qua những gì để có được sự trầm tĩnh ấy? Dù là thứ nữ, phủ Hầu hẳn cũng không bạc đãi nàng. Nhưng sao cảm giác về nàng lại khác biệt đến vậy?
"Gan lớn thật, chỉ một mình dám vào rừng thế này."
Hắn cười khẽ, thu lại bình sương sớm vừa hái rồi nhảy khỏi cành cây, nhanh chóng biến mất.
Tại lối vào rừng.
Phượng Kỳ tay xách một con thỏ rừng, hớn hở nói:
“Tam ca, ăn chay mãi chán rồi, cuối cùng cũng có tí thịt đây!”
Phượng Lăng mỉm cười bất đắc dĩ:
“Haha, yên tâm đi, tam ca. Ta sẽ chia huynh một cái chân thỏ!”
Nhìn con thỏ máu me bê bết, Phượng Lăng cau mày:
“Khoan đã, để ta xem nào.”
“Tam ca, con thỏ nhỏ thế này, cùng lắm chia cho huynh một chân thôi...”
“Nhìn vết thương trên nó kìa!”
Phượng Kỳ ngạc nhiên nhìn kỹ. Vết thương trên thân con thỏ như bị răng nanh sắc nhọn cắn xé.
“Ta nhặt được nó ở phía trước, chắc bị thú dữ làm bị thương rồi chạy thoát.”
Hai người nhìn nhau, lập tức nghĩ đến điều gì đó. Khu rừng này vốn không có thú dữ, vậy con thỏ này...
Cả hai nhanh chóng đi về phía trường săn hoàng gia, quả nhiên phát hiện một lỗ hổng lớn trên lưới sắt, dấu vết bị thú dữ cắn phá.
“Có lẽ nên nhắc các tiểu tăng tối nay đừng vào rừng.” Phượng Kỳ nhìn con thỏ trong tay, vội nhặt một tảng đá lớn chèn kín lỗ hổng.
“Không ổn rồi!”
“Tam ca, huynh đi đâu vậy?!”
Trong nháy mắt, Phượng Lăng đã biến mất trước mắt Phượng Kỳ. Hắn kinh ngạc tròn mắt:
“Tam ca lại có khinh công tốt như vậy sao? Hôm nay mới được mở mang tầm mắt!”
Trong rừng.
Ánh mắt sắc bén từ trong bụi cỏ đang dán chặt vào bóng người phía trước. Tiếng gừ gừ phát ra từ họng kẻ săn mồi.
Liễu Vân Thư ngồi xổm, nhấm thử thảo dược vừa hái. Đột nhiên nàng cau mày: Thảo dược này có mùi máu tanh?
Cúi xuống, nàng phát hiện vết máu lấm tấm trên cỏ. Tiếng động phía sau khiến nàng chậm rãi quay lại.
Hai con chó hoang đen ngòm, mình đầy cơ bắp, nhe răng nanh sắc nhọn. Chúng từ từ tiến ra khỏi bụi cỏ, từng bước áp sát nàng.
Ánh mắt Liễu Vân Thư lạnh đi. Ở đây sao lại có chó hoang? Ánh mắt nàng lướt qua xác con thỏ nằm bên cạnh chúng. Bàn tay nàng từ từ đưa vào tay áo, chuẩn bị rút dao găm.
3
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
