TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

“Đa tạ phương trượng. Phượng Lăng sẽ nhớ mãi hương vị món chay nơi đây. Nếu sau này không mời mà đến, mong rằng phương trượng đừng đuổi tại hạ đi.”

“Công tử và lão nạp hữu duyên. Nếu công tử thích, cứ thường xuyên đến đây lưu lại.”

“Đa tạ phương trượng.” Phượng Lăng đứng dậy, tiện tay nhặt một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, sau đó mỉm cười rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn, lại ngắm bàn cờ bên cạnh, lão phương trượng như nhớ ra điều gì đó, khẽ lẩm bẩm:

“Giống, thật sự rất giống.”

Nghe nói Xương Vinh Hầu phủ sẽ đến, Phượng Lăng đứng trên sườn núi, nhìn xa xăm vào màn sương mù bao phủ dãy núi. Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, hắn cười tự giễu: Sao tự nhiên lại nghĩ đến nàng ấy?

Một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đập vào vai hắn. Phượng Lăng quay lại, thấy gương mặt chán nản của Phượng Kỳ.

“Tam ca không bao giờ để ý đến ta, ta còn chuẩn bị sẵn sàng để đón đòn đây!” Phượng Kỳ cười nhạt, thu tay lại. Hắn cứ nghĩ đột nhiên xuất hiện sẽ bị tam ca đánh trả một quyền.

“Không có sát khí, tứ đệ rảnh rỗi lắm sao?”

“Tam ca, ở đây không có người ngoài, tổ mẫu đang nghỉ ngơi trong phòng. Trước mặt ta, đừng tỏ ra ốm yếu b*nh h**n nữa, nhìn thấy là ta ngột ngạt!”

Phượng Lăng cười nhẹ. Trong mắt hắn, Phượng Kỳ không khác gì thất muội nghịch ngợm kia.

“Cũng may thất muội không đến, nếu không...”

“Đừng, nếu nó đến, ta chẳng còn ngày nào yên ổn!”

Cùng là huynh trưởng, nhưng tiểu nha đầu đó chỉ nghe lời tam ca. Đến cả phụ thân mẫu thân cũng không trị nổi nó.

Phượng Lăng nhìn về phía Bắc xá, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Tối nay, người của Xương Vinh Hầu phủ sẽ đến.”

“Xương Vinh Hầu phủ? Vậy tam ca... vị hôn thê của huynh...” Phượng Kỳ nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Chưa từng cầu hôn, làm gì có vị hôn thê?”

Phượng Kỳ cười tinh quái, trong mắt hiện lên vài phần mờ ám:

“Nếu thật sự muốn đưa ai đó qua làm xung hỉ, tứ đệ thà chọn cô nương thứ nữ đó. Dù có bị thương cũng không cần lo lắng, tự biết chữa trị mà.”

“Đừng bôi nhọ danh tiếng của người ta.”

“Chỉ cần tam ca nói cho ta biết, thuốc trị thương lần trước từ đâu mà có...”

Tiếng cười đùa của hai huynh đệ dần dần khuất xa.

Buổi chiều hôm đó, người của Xương Vinh Hầu phủ đã đến Thiên Phúc Tự.

“Phương trượng đại sư, đã làm phiền.”

“Lão phu nhân không cần đa lễ, mời vào trong.”

Một chú tiểu dẫn mọi người đến Bắc xá. Phòng của Liễu Vân Thư nằm sát phòng lão phu nhân, trong khi viện của Lôi thị và Liễu Vân Hoa lại cách khá xa. Điều này khiến Liễu Vân Thư càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.

Sau bữa tối, Liễu Vân Thư châm cứu cho lão phu nhân. Bà hài lòng ra mặt:

“May mà mang con theo, trời lạnh thế này, nếu không, cái thân già này biết chịu khổ thế nào.”

“Thân thể tổ mẫu đã tốt lên nhiều. Đi đường, con thấy trên núi có rất nhiều thảo dược. Sáng mai con muốn ra ngoài hái một ít về. Thảo dược hái trong tự nhiên hiệu quả hơn nhiều so với ở tiệm thuốc.”

Lão phu nhân vốn đã tin vào y thuật của Liễu Vân Thư. Nghe nói có lợi cho sức khỏe mình, bà liền cười đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Thư đeo giỏ, rời phòng từ sớm.

Không khí trên núi trong lành, dù trời se lạnh nhưng lại khiến tâm hồn nàng thanh thản. Trọng sinh một lần, nàng càng biết trân trọng những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này.

Trong rừng có rất nhiều loại thảo dược quý, khác xa với những loại được trồng nhân tạo. Liễu Vân Thư mặc bộ quần áo vải thô, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, dù không trang điểm nhưng vẫn không giấu được vẻ thanh lệ của nàng.

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.