0 chữ
Chương 17
Chương 17
“Được rồi, ta cũng mệt rồi, các con lui xuống đi.”
Lão phu nhân phất tay. Mọi người hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi.
Liễu Vân Thư không hề ngạc nhiên khi buổi gặp gỡ ngắn ngủi này kết thúc sớm như vậy. Dù sao, chẳng ai muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, người mang tiếng “sao chổi.”
Trở lại phòng, Ngọc Nhi không khỏi tròn mắt khi nhìn chuỗi ngọc lão phu nhân ban tặng.
“Quả nhiên là lão phu nhân của Hầu phủ, hào phóng thật. Chỉ sợ mỗi viên ngọc trên chuỗi này đều đáng giá cả gia tài!”
Liễu Vân Thư đứng trước cửa sổ, ánh mắt vô tình liếc thấy một gia đinh đang lén lút thò đầu ra ở hành lang. Khi hắn bắt gặp ánh mắt của nàng, liền hoảng hốt quay người bỏ chạy.
“Ngọc Nhi, đi gọi Thúy Nhi tới đây.”
Khi đang giặt đồ ở hậu viện, Thúy Nhi bỗng nhiên bị gọi đến trước mặt Liễu Vân Thư. "Tiểu thư?"
Liễu Vân Thư nhấp một ngụm trà, ánh mắt chậm rãi ngước lên. "Thúy Nhi, ngươi còn nhớ hai tên gia đinh định gϊếŧ ngươi không?"
Vừa nhắc đến chuyện đó, sắc mặt của Thúy Nhi lập tức tái nhợt.
"Vài ngày nữa, ta sẽ cho ngươi một ít bạc. Hãy về quê đi."
"Tiểu thư... Tiểu thư không cần Thúy Nhi nữa sao?" Nước mắt Thúy Nhi không ngừng rơi, còn Ngọc Nhi đứng bên cũng kinh ngạc không kém. Rõ ràng tiểu thư đã tha thứ cho Thúy Nhi, tại sao bây giờ lại muốn đuổi cô ấy đi?
"Ngươi và ta dù sao cũng là chủ tớ một thời. Ta không đành lòng nhìn ngươi chết oan uổng. Nước ở Hầu phủ quá sâu, ngươi đã tận mắt chứng kiến. Rời khỏi đây, ngươi sẽ có tự do, và có thể sống một cuộc đời tốt hơn."
Lời nói của Liễu Vân Thư khiến Thúy Nhi cuối cùng cũng hiểu ra. Dù đã thoát chết, nhưng có lẽ vẫn có người không muốn buông tha cho cô. Đúng vậy, nếu rời khỏi đây về quê, ít nhất cô vẫn có cơ hội sống sót.
"Tiểu thư..."
"Nhưng trước khi ngươi đi, còn một việc ta cần ngươi làm."
"Chuyện gì, xin tiểu thư cứ nói!"
Liễu Vân Thư khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không vội, thời cơ sẽ nhanh chóng đến thôi."
Ban đêm.
Một ma ma khẽ khàng đóng cửa phòng lão phu nhân rồi rời đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng động lớn.
"Rầm!"
Hình như có ghế đổ xuống đất. Tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong căn viện rộng lớn nhưng đầy im ắng. Cửa phòng từ từ hé mở, một bàn tay khô gầy run rẩy dữ dội bò ra ngoài.
"Cứu... cứu người..."
Lão phu nhân tóc tai bù xù, miệng không ngừng sùi bọt mép, khuôn mặt méo mó vì co giật.
Một đôi giày thêu cũ kỹ xuất hiện trong tầm mắt. Lão phu nhân mơ hồ nhìn thấy chuỗi ngọc quen thuộc.
Liễu Vân Thư lấy ra bộ kim bạc đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng véo đỏ tai lão phu nhân rồi nhẹ nhàng châm kim, ép ra hai giọt máu.
"Tổ mẫu, đừng lo. Không sao đâu."
Giọng nói dịu dàng của nàng dần xua tan nỗi sợ hãi cận kề cái chết trong lòng lão phu nhân. Liễu Vân Thư nắm chặt bàn tay co giật của bà, kim bạc trong tay nàng châm chuẩn xác vào các huyệt đạo. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể cứng ngắc của lão phu nhân từ từ thả lỏng, hơi thở cũng dần trở lại bình ổn.
Sau khi giúp bà làm sạch các chất bẩn trong miệng, Liễu Vân Thư nhẹ nhàng đỡ bà lên giường nằm.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của lão phu nhân, nàng không khỏi nhớ đến người bà ruột của mình. Khi đó, bà cũng vì căn bệnh này mà qua đời.
Năm ấy, nàng còn quá trẻ, không nhận ra những triệu chứng của bệnh từ đôi tay co quắp của bà. Đến khi đêm khuya yên tĩnh, bà lặng lẽ ra đi trong cô độc.
Lão phu nhân phất tay. Mọi người hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi.
Liễu Vân Thư không hề ngạc nhiên khi buổi gặp gỡ ngắn ngủi này kết thúc sớm như vậy. Dù sao, chẳng ai muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, người mang tiếng “sao chổi.”
Trở lại phòng, Ngọc Nhi không khỏi tròn mắt khi nhìn chuỗi ngọc lão phu nhân ban tặng.
“Quả nhiên là lão phu nhân của Hầu phủ, hào phóng thật. Chỉ sợ mỗi viên ngọc trên chuỗi này đều đáng giá cả gia tài!”
Liễu Vân Thư đứng trước cửa sổ, ánh mắt vô tình liếc thấy một gia đinh đang lén lút thò đầu ra ở hành lang. Khi hắn bắt gặp ánh mắt của nàng, liền hoảng hốt quay người bỏ chạy.
“Ngọc Nhi, đi gọi Thúy Nhi tới đây.”
Khi đang giặt đồ ở hậu viện, Thúy Nhi bỗng nhiên bị gọi đến trước mặt Liễu Vân Thư. "Tiểu thư?"
Vừa nhắc đến chuyện đó, sắc mặt của Thúy Nhi lập tức tái nhợt.
"Vài ngày nữa, ta sẽ cho ngươi một ít bạc. Hãy về quê đi."
"Tiểu thư... Tiểu thư không cần Thúy Nhi nữa sao?" Nước mắt Thúy Nhi không ngừng rơi, còn Ngọc Nhi đứng bên cũng kinh ngạc không kém. Rõ ràng tiểu thư đã tha thứ cho Thúy Nhi, tại sao bây giờ lại muốn đuổi cô ấy đi?
"Ngươi và ta dù sao cũng là chủ tớ một thời. Ta không đành lòng nhìn ngươi chết oan uổng. Nước ở Hầu phủ quá sâu, ngươi đã tận mắt chứng kiến. Rời khỏi đây, ngươi sẽ có tự do, và có thể sống một cuộc đời tốt hơn."
Lời nói của Liễu Vân Thư khiến Thúy Nhi cuối cùng cũng hiểu ra. Dù đã thoát chết, nhưng có lẽ vẫn có người không muốn buông tha cho cô. Đúng vậy, nếu rời khỏi đây về quê, ít nhất cô vẫn có cơ hội sống sót.
"Nhưng trước khi ngươi đi, còn một việc ta cần ngươi làm."
"Chuyện gì, xin tiểu thư cứ nói!"
Liễu Vân Thư khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không vội, thời cơ sẽ nhanh chóng đến thôi."
Ban đêm.
Một ma ma khẽ khàng đóng cửa phòng lão phu nhân rồi rời đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng động lớn.
"Rầm!"
Hình như có ghế đổ xuống đất. Tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong căn viện rộng lớn nhưng đầy im ắng. Cửa phòng từ từ hé mở, một bàn tay khô gầy run rẩy dữ dội bò ra ngoài.
"Cứu... cứu người..."
Lão phu nhân tóc tai bù xù, miệng không ngừng sùi bọt mép, khuôn mặt méo mó vì co giật.
Một đôi giày thêu cũ kỹ xuất hiện trong tầm mắt. Lão phu nhân mơ hồ nhìn thấy chuỗi ngọc quen thuộc.
Liễu Vân Thư lấy ra bộ kim bạc đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng véo đỏ tai lão phu nhân rồi nhẹ nhàng châm kim, ép ra hai giọt máu.
Giọng nói dịu dàng của nàng dần xua tan nỗi sợ hãi cận kề cái chết trong lòng lão phu nhân. Liễu Vân Thư nắm chặt bàn tay co giật của bà, kim bạc trong tay nàng châm chuẩn xác vào các huyệt đạo. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể cứng ngắc của lão phu nhân từ từ thả lỏng, hơi thở cũng dần trở lại bình ổn.
Sau khi giúp bà làm sạch các chất bẩn trong miệng, Liễu Vân Thư nhẹ nhàng đỡ bà lên giường nằm.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của lão phu nhân, nàng không khỏi nhớ đến người bà ruột của mình. Khi đó, bà cũng vì căn bệnh này mà qua đời.
Năm ấy, nàng còn quá trẻ, không nhận ra những triệu chứng của bệnh từ đôi tay co quắp của bà. Đến khi đêm khuya yên tĩnh, bà lặng lẽ ra đi trong cô độc.
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
