0 chữ
Chương 132
Chương 132
Trong đại sảnh, nam nhân bị thị vệ khiêng đến, ném xuống đất. Khuôn mặt hắn bầm dập không ra hình dạng, khiến sắc mặt lão phu nhân càng thêm lạnh lẽo.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tiếng của Lôi thị vang lên từ ngoài cửa.
Trong lòng bà dâng lên nỗi bất an. Nghe nói có chuyện ở Trúc viện, tại sao lão phu nhân lại chỉ gọi mình tới?
Khi bước vào đại sảnh và thấy người nằm bất động trên đất, Lôi thị lập tức hít một hơi lạnh. "Mẫu thân, đây là…"
Vân Thư cùng ba nha hoàn và Ngũ di nương sắc mặt nhợt nhạt đều nhìn về phía bà. Một dự cảm chẳng lành khiến Lôi thị lạnh cả sống lưng. Lẽ nào, lại là tên ngốc này gây họa?
"Xuân Hương, kể lại sự việc." Lão phu nhân lạnh lùng ra lệnh.
"Thưa lão phu nhân, nô tỳ đi ngang qua đường nhỏ cạnh viện của di nương, thì thấy một bóng người lén lút, dường như đang rình rập phòng di nương. Nô tỳ lập tức dùng gậy đánh hắn bất tỉnh. May mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."
Ngũ di nương run rẩy nói: "Thưa lão phu nhân, lúc đó, thϊếp đang ngâm thuốc."
Chuyện này chẳng phải là nói, Lôi Chấn dám lẻn vào rình trộm di nương của phủ Hầu sao? Hành vi như vậy thật sự khiến người người phẫn nộ!
"Chuyện này chắc là hiểu lầm. Ngũ di nương, sao khuya thế này còn ngâm thuốc?" Lôi thị vội vàng biện minh.
Lão phu nhân cười lạnh: "Hiểu lầm? Thị vệ phát hiện Lôi công tử còn che kín mặt. Ai đi dạo lại cần giấu diện mạo chứ?"
Lời nói như tát thẳng vào mặt Lôi thị, không thể phản bác.
Lôi thị chấn động trong lòng, chẳng lẽ tên ngốc này thực sự bị quỷ ám rồi sao? Nếu đúng như vậy, bà cũng đoán được, chắc chắn hắn muốn tìm nha đầu kia để trả thù! Đúng là vô dụng, lại còn bị nha đầu đó phát hiện!
"Người đâu!"
Lập tức, mấy tên thị vệ bước vào. Lão phu nhân liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lôi thị một cái, rồi lạnh nhạt ra lệnh:
"Đưa Lôi Ngũ công tử về phủ Tướng quân Uy Viễn, mang theo bức thư này giao cho Lôi tướng quân!"
Thư? Ánh mắt Lôi thị dán chặt vào bức thư, trong lòng thấp thỏm bất an. Mẫu thân lúc này đang tức giận, nội dung bức thư chắc chắn không hề nhẹ nhàng. Nhưng lần này bà cũng không dám nói gì, bởi tên ngốc này đúng là tự chuốc lấy đường chết!
Nếu biết trước sẽ thế này, bà đã sớm chủ động đưa hắn về phủ Tướng quân, đâu đến nỗi gây ra tai họa lớn như vậy!
"Di nương, sức khỏe quan trọng, người nên quay về nghỉ ngơi." Vân Thư ân cần nói, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Ngũ di nương yếu ớt. Lời này lọt vào tai Lôi thị lại trở nên cực kỳ chói tai.
Ngũ di nương định ở lại, nhưng lão phu nhân cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Phải đó, mau về đi, trời lạnh rồi."
Giọng điệu mềm mỏng ấy càng khiến Lôi thị khó chịu. Mẫu thân lại đối xử dịu dàng với Ngũ di nương như vậy, trong khi càng ngày càng nghiêm khắc với mình. Đúng là "mẹ nhờ con mà quý"! Ngũ di nương có thai, địa vị của bà trong phủ Hầu càng lúc càng nguy hiểm.
"Xuân Hương, Hạ Hà, còn không mau đưa Ngũ di nương về phòng!"
"Dạ, lão phu nhân."
Trong đại sảnh giờ chỉ còn lại lão phu nhân, Vân Thư, Lôi thị và Lôi Chấn đang nằm trên đất.
"Con dâu, chuẩn bị vài món quà để bồi tội, tại quốc yến nhớ đến xin lỗi Lôi tướng quân. Dù gì Lôi Ngũ công tử bị thương trong phủ Hầu của chúng ta, bất kể lý do gì, cũng là chúng ta không phải. Phải xin lỗi để Lôi đại tướng quân không trách cứ."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tiếng của Lôi thị vang lên từ ngoài cửa.
Trong lòng bà dâng lên nỗi bất an. Nghe nói có chuyện ở Trúc viện, tại sao lão phu nhân lại chỉ gọi mình tới?
Khi bước vào đại sảnh và thấy người nằm bất động trên đất, Lôi thị lập tức hít một hơi lạnh. "Mẫu thân, đây là…"
Vân Thư cùng ba nha hoàn và Ngũ di nương sắc mặt nhợt nhạt đều nhìn về phía bà. Một dự cảm chẳng lành khiến Lôi thị lạnh cả sống lưng. Lẽ nào, lại là tên ngốc này gây họa?
"Xuân Hương, kể lại sự việc." Lão phu nhân lạnh lùng ra lệnh.
"Thưa lão phu nhân, nô tỳ đi ngang qua đường nhỏ cạnh viện của di nương, thì thấy một bóng người lén lút, dường như đang rình rập phòng di nương. Nô tỳ lập tức dùng gậy đánh hắn bất tỉnh. May mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."
Chuyện này chẳng phải là nói, Lôi Chấn dám lẻn vào rình trộm di nương của phủ Hầu sao? Hành vi như vậy thật sự khiến người người phẫn nộ!
"Chuyện này chắc là hiểu lầm. Ngũ di nương, sao khuya thế này còn ngâm thuốc?" Lôi thị vội vàng biện minh.
Lão phu nhân cười lạnh: "Hiểu lầm? Thị vệ phát hiện Lôi công tử còn che kín mặt. Ai đi dạo lại cần giấu diện mạo chứ?"
Lời nói như tát thẳng vào mặt Lôi thị, không thể phản bác.
Lôi thị chấn động trong lòng, chẳng lẽ tên ngốc này thực sự bị quỷ ám rồi sao? Nếu đúng như vậy, bà cũng đoán được, chắc chắn hắn muốn tìm nha đầu kia để trả thù! Đúng là vô dụng, lại còn bị nha đầu đó phát hiện!
"Người đâu!"
Lập tức, mấy tên thị vệ bước vào. Lão phu nhân liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lôi thị một cái, rồi lạnh nhạt ra lệnh:
Thư? Ánh mắt Lôi thị dán chặt vào bức thư, trong lòng thấp thỏm bất an. Mẫu thân lúc này đang tức giận, nội dung bức thư chắc chắn không hề nhẹ nhàng. Nhưng lần này bà cũng không dám nói gì, bởi tên ngốc này đúng là tự chuốc lấy đường chết!
Nếu biết trước sẽ thế này, bà đã sớm chủ động đưa hắn về phủ Tướng quân, đâu đến nỗi gây ra tai họa lớn như vậy!
"Di nương, sức khỏe quan trọng, người nên quay về nghỉ ngơi." Vân Thư ân cần nói, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Ngũ di nương yếu ớt. Lời này lọt vào tai Lôi thị lại trở nên cực kỳ chói tai.
Ngũ di nương định ở lại, nhưng lão phu nhân cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Phải đó, mau về đi, trời lạnh rồi."
Giọng điệu mềm mỏng ấy càng khiến Lôi thị khó chịu. Mẫu thân lại đối xử dịu dàng với Ngũ di nương như vậy, trong khi càng ngày càng nghiêm khắc với mình. Đúng là "mẹ nhờ con mà quý"! Ngũ di nương có thai, địa vị của bà trong phủ Hầu càng lúc càng nguy hiểm.
"Dạ, lão phu nhân."
Trong đại sảnh giờ chỉ còn lại lão phu nhân, Vân Thư, Lôi thị và Lôi Chấn đang nằm trên đất.
"Con dâu, chuẩn bị vài món quà để bồi tội, tại quốc yến nhớ đến xin lỗi Lôi tướng quân. Dù gì Lôi Ngũ công tử bị thương trong phủ Hầu của chúng ta, bất kể lý do gì, cũng là chúng ta không phải. Phải xin lỗi để Lôi đại tướng quân không trách cứ."
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
