0 chữ
Chương 130
Chương 130
"Dược liệu?" Lôi Chấn cúi xuống nhìn đống hỗn độn dưới chân, lập tức dịch chuyển sang chỗ khác. "Không, không phải, tất cả là lỗi của Chấn Nhi. Nếu Lục biểu muội cần gì, Chấn Nhi sẽ đích thân đi tìm để bồi thường! Còn về chuyện xúc phạm biểu muội, Chấn Nhi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, không để thanh danh của biểu muội bị ảnh hưởng!"
"Hừ, Lôi công tử không nghe rõ lời ta sao? Thư Nhi là cháu gái ta yêu thương, tất nhiên phải ở lại bên ta thêm vài năm. Nếu muốn tạ tội, hãy xin lỗi Thư Nhi ngay bây giờ!"
Cái gì? Bắt hắn xin lỗi một nha đầu? Nếu chuyện này lan ra ngoài, hắn làm sao còn mặt mũi ở kinh thành? Lôi Chấn cắn răng, nhất quyết không chịu nhìn về phía Vân Thư.
Cô gái nhỏ vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nhìn Lôi Chấn bất động dưới đất. Trong lòng nàng thầm khâm phục lão phu nhân. Bà biết rõ với tính cách ngang ngược của Lôi Chấn, hắn tuyệt đối không chịu cúi đầu trước một tiểu cô nương. Đây chỉ là cách để hắn tự chuốc thêm lỗi lầm.
Hơn nữa, mục đích của Vân Thư đã đạt được. Lão phu nhân đã nói giữ nàng lại thêm vài năm. Như vậy, nhà họ Lôi muốn giở trò với hôn sự của nàng cũng khó lòng thực hiện.
Thấy Lôi Chấn mãi không động tĩnh, lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng. "Hầu gia chắc sắp về rồi? Gọi phu nhân đến đây, phủ Hầu chúng ta thực sự nhỏ bé quá, không chứa nổi một nhân vật lớn như Lôi công tử."
Bỏ lại một câu như vậy, lão phu nhân dẫn Vân Thư rời đi. Liễu Vân Phong thở dài nhìn thoáng qua Lôi Chấn. Nam tử dưới đất nghe nói Hầu gia sắp về thì sắc mặt bỗng chốc hoảng loạn.
Cô trượng là người hắn không dám đắc tội nhất. Nếu cô trượng biết chuyện hắn vô lễ với Lục biểu muội, còn ăn nói hồ đồ như vậy...
"Biểu ca, giờ phải làm sao đây?"
"Biểu đệ, ta đã khuyên ngươi rồi." Liễu Vân Phong thản nhiên đáp, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo. Hắn từng ngăn cản nhưng đối phương không nghe. Giờ hối hận cũng đã muộn! Nếu hắn cầu xin thay, chẳng phải sẽ phụ lòng Lục muội sao?
"Ta... ta đi tìm cô cô!"
Trong sảnh lớn của lão phu nhân, sắc mặt của Lôi thị không mấy tốt. Việc Lôi Chấn gây khó dễ cho Vân Thư, bà sớm đã đoán được. Nhưng không ngờ, hắn lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Lão phu nhân hiện tại đã có ý kiến không hay về bà. Điều khiến bà lo lắng nhất là lão phu nhân sẽ không để bà nhúng tay vào hôn sự của nha đầu kia nữa!
"Thưa mẫu thân, Chấn Nhi tính tình thẳng thắn, cũng tại tướng quân quá cưng chiều nó, cho nên..."
"Cho nên có thể làm càn trong hậu viện của phủ Hầu chúng ta sao? Con dâu à, con phải sáng mắt lên. Thư Nhi là cháu gái ta yêu thương, chuyện hôn sự của nó không cần con lo. Ta nhất định sẽ chọn một gia đình xứng đáng cho nó."
Ngũ di nương mở cửa, chậm rãi bước ra, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, trong giọng nói không giấu được sự quan tâm:
"Lục Tiểu thư , nghe nói con bị cháu thứ của Tướng quân Uy Viễn ức hϊếp?"
"Ngũ di nương yên tâm, Vân Thư không sao cả, chỉ là mấy thang thuốc con định lấy cho di nương bị đánh đổ thôi."
Ngũ di nương cẩn thận quan sát Vân Thư từ trên xuống dưới, cuối cùng khẽ thở dài một hơi:
"Thuốc men thì có là gì, chỉ cần Lục tiểu thư không sao là tốt rồi."
Bà từ lâu đã xem Vân Thư như người thân cận nhất của mình, đối xử chân thành không chút giả dối.
"Xuân Hương, Hạ Hà, tối nay hai em đừng ngủ." Câu nói bất ngờ của Vân Thư khiến hai tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Hừ, Lôi công tử không nghe rõ lời ta sao? Thư Nhi là cháu gái ta yêu thương, tất nhiên phải ở lại bên ta thêm vài năm. Nếu muốn tạ tội, hãy xin lỗi Thư Nhi ngay bây giờ!"
Cái gì? Bắt hắn xin lỗi một nha đầu? Nếu chuyện này lan ra ngoài, hắn làm sao còn mặt mũi ở kinh thành? Lôi Chấn cắn răng, nhất quyết không chịu nhìn về phía Vân Thư.
Cô gái nhỏ vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nhìn Lôi Chấn bất động dưới đất. Trong lòng nàng thầm khâm phục lão phu nhân. Bà biết rõ với tính cách ngang ngược của Lôi Chấn, hắn tuyệt đối không chịu cúi đầu trước một tiểu cô nương. Đây chỉ là cách để hắn tự chuốc thêm lỗi lầm.
Thấy Lôi Chấn mãi không động tĩnh, lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng. "Hầu gia chắc sắp về rồi? Gọi phu nhân đến đây, phủ Hầu chúng ta thực sự nhỏ bé quá, không chứa nổi một nhân vật lớn như Lôi công tử."
Bỏ lại một câu như vậy, lão phu nhân dẫn Vân Thư rời đi. Liễu Vân Phong thở dài nhìn thoáng qua Lôi Chấn. Nam tử dưới đất nghe nói Hầu gia sắp về thì sắc mặt bỗng chốc hoảng loạn.
Cô trượng là người hắn không dám đắc tội nhất. Nếu cô trượng biết chuyện hắn vô lễ với Lục biểu muội, còn ăn nói hồ đồ như vậy...
"Biểu ca, giờ phải làm sao đây?"
"Biểu đệ, ta đã khuyên ngươi rồi." Liễu Vân Phong thản nhiên đáp, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo. Hắn từng ngăn cản nhưng đối phương không nghe. Giờ hối hận cũng đã muộn! Nếu hắn cầu xin thay, chẳng phải sẽ phụ lòng Lục muội sao?
Trong sảnh lớn của lão phu nhân, sắc mặt của Lôi thị không mấy tốt. Việc Lôi Chấn gây khó dễ cho Vân Thư, bà sớm đã đoán được. Nhưng không ngờ, hắn lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Lão phu nhân hiện tại đã có ý kiến không hay về bà. Điều khiến bà lo lắng nhất là lão phu nhân sẽ không để bà nhúng tay vào hôn sự của nha đầu kia nữa!
"Thưa mẫu thân, Chấn Nhi tính tình thẳng thắn, cũng tại tướng quân quá cưng chiều nó, cho nên..."
"Cho nên có thể làm càn trong hậu viện của phủ Hầu chúng ta sao? Con dâu à, con phải sáng mắt lên. Thư Nhi là cháu gái ta yêu thương, chuyện hôn sự của nó không cần con lo. Ta nhất định sẽ chọn một gia đình xứng đáng cho nó."
Ngũ di nương mở cửa, chậm rãi bước ra, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, trong giọng nói không giấu được sự quan tâm:
"Ngũ di nương yên tâm, Vân Thư không sao cả, chỉ là mấy thang thuốc con định lấy cho di nương bị đánh đổ thôi."
Ngũ di nương cẩn thận quan sát Vân Thư từ trên xuống dưới, cuối cùng khẽ thở dài một hơi:
"Thuốc men thì có là gì, chỉ cần Lục tiểu thư không sao là tốt rồi."
Bà từ lâu đã xem Vân Thư như người thân cận nhất của mình, đối xử chân thành không chút giả dối.
"Xuân Hương, Hạ Hà, tối nay hai em đừng ngủ." Câu nói bất ngờ của Vân Thư khiến hai tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước