TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 128
Chương 128

Xuân Hương và Hạ Hà giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn. Sau đó cả hai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi chào: “Thì ra là Ngũ thiếu gia.”

“Vị này chắc hẳn là Lục biểu muội?” Lôi Chấn không chút kiêng dè, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt. Phải nói, khi nhìn gần, Lục biểu muội quả thật có vài phần nhan sắc. Làn da trắng mịn, khiến hắn không khỏi tưởng tượng đến cảm giác khi chạm vào. Đối với một tiểu thư dòng thứ của Hầu phủ, như thế đã là khá tốt.

Vân Thư tay cầm một chiếc lọ đựng thuốc, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.

“Haha, Lục biểu muội đừng sợ, ta là Ngũ biểu ca của muội đây!” Lôi Chấn bước thêm một bước, Xuân Hương và Hạ Hà lập tức chắn trước mặt Vân Thư. “Ngũ thiếu gia xin đừng làm tiểu thư hoảng sợ.”

“Các ngươi là cái thứ gì mà dám cản bổn thiếu gia?!” Bị hai nha hoàn ngăn cản, Lôi Chấn cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn nghĩ: Bọn chúng xem mình là đồ bỏ đi, nghĩ rằng chỉ là cháu thứ thì sẽ không có tiền đồ sao? Sự tức giận bị đè nén bấy lâu bỗng bùng lên. Hắn vung tay đẩy mạnh hai nha hoàn sang một bên, đưa tay nắm lấy cánh tay Vân Thư.

“Lục biểu muội, cô cô ta đã có ý muốn gả muội cho ta. Từ nay chúng ta là người một nhà rồi!”

Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, như muốn thấy sự kinh sợ và phục tùng trong mắt nàng. Nhưng Vân Thư chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng: “Biểu ca, đây là hậu viện của Hầu phủ. Hành động như vậy dường như không hợp lễ nghi.”

Xuân Hương liếc mắt ra hiệu cho Hạ Hà, trong khi từ xa, Liễu Vân Hoa lại thích thú xem trò vui.

“Biểu đệ, dừng tay ngay!” Liễu Vân Phong bước đến đứng phía sau Lôi Chấn, lớn tiếng quát. Nhưng lời quát của hắn chỉ càng khiến Lôi Chấn thêm tức giận.

“Biểu ca nghĩ ta không xứng với Lục biểu muội sao?” Lôi Chấn gằn giọng, mắt đầy vẻ bất mãn.

“Ngươi…” Liễu Vân Phong cảm thấy không thể nói lý với con người ngang ngược này.

Vân Thư để ý thấy vẻ hả hê trên mặt Liễu Vân Hoa, nhưng nàng cũng hiểu ý tốt của Liễu Vân Phong. Nàng bình tĩnh lên tiếng: “Nếu đúng như biểu ca nói, rằng mẫu thân đã định gả ta cho huynh, vậy cũng cần thưa với tổ mẫu và phụ thân. Hôm nay biểu ca hành động như vậy, chẳng phải là thất lễ với Hầu phủ sao?”

Ý của nàng rõ ràng: Chuyện hôn sự còn chưa đâu vào đâu, sao hắn lại dám tùy tiện làm loạn ở hậu viện?

Nghe vậy, Lôi Chấn chợt có cảm giác đã gặp nàng ở đâu đó. Nhưng thái độ của nàng khiến hắn cảm thấy mất mặt. Hắn siết chặt tay hơn, lạnh lùng đáp: “Cô cô ta đã đồng ý, chẳng lẽ tổ mẫu muội lại từ chối?”

“Biểu ca, buông tay ra!”

“Không buông thì sao?!”

“Biểu đệ!” Liễu Vân Phong lập tức lao tới ngăn hắn. Trong lúc giằng co, chỉ nghe một tiếng "choang", chiếc lọ đựng thuốc trên tay Vân Thư rơi xuống đất, thuốc bên trong rơi vãi khắp nơi.

Thấy nàng tỏ vẻ lo lắng, Lôi Chấn không những không dừng lại mà còn giẫm lên những viên thuốc rơi dưới đất.

“Thuốc an thai của Ngũ di nương!” Vân Thư kêu lên.

“Thuốc gì mà làm lớn chuyện vậy, Lục biểu muội đừng quan trọng hóa lên thế!” Lôi Chấn cười lớn.

“Đây là thuốc ta vất vả lắm mới tìm được để giúp Ngũ di nương an thai!” Giọng nàng nghiêm nghị khiến Lôi Chấn bừng bừng tức giận.

“Giẫm rồi thì sao? Mất thuốc chẳng lẽ đứa bé lại không giữ được? Nếu muội lo vậy thì nhặt lên đi!” Hắn quát lớn, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, bàn tay vươn về phía mặt nàng.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.