TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Trời ơi! Đây… đây là chuyện gì vậy?!”

Lý thị giật mình, lập tức dẫn người chạy theo. Trong mắt Lôi thị lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Đệ muội đừng lo lắng, có lẽ bọn trẻ chỉ nghịch ngợm hơi quá thôi...”

Nhưng khi đoàn người đến viện của Lục tiểu thư, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả sững sờ.

Trong sân, dấu chân hỗn loạn vương khắp nơi. Một chiếc áo của Liễu Vân Thư nằm vắt trên nền đất tuyết lạnh, khung cảnh hoang tàn làm dấy lên nỗi bất an trong lòng mọi người.

Lôi thị nghiêm giọng, quát lớn:

“Chuyện gì xảy ra ở đây?! Lục tiểu thư đâu?!”

Nhị phu nhân Lý thị càng lúc càng bất an, giọng gọi con liên tục vang lên:

“Thành Hi? Thành Hi?”

Nhưng cái viện đơn sơ trước mặt chỉ đáp lại nàng bằng sự im lặng đáng sợ.

“Người đâu! Có ai thấy Lục tiểu thư dẫn Thành Hi thiếu gia đi đâu không?!”

Câu nói của Lôi thị như cố ý đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Liễu Vân Thư. Dù sao đi nữa, Hầu phủ chỉ mất một thứ nữ không quan trọng, nhưng Nhị phòng thì mất đi đứa con trai duy nhất, là huyết mạch chính thống.

Một ma ma đứng cạnh Lôi thị bỗng chột dạ, lẩm bẩm:

“Phu nhân, gần đây nghe nói ở khu vực sau núi có dã thú xuất hiện. Chẳng lẽ…”

Mọi người lập tức nhìn lại dấu vết lộn xộn trong sân, không có dấu chân dã thú rõ ràng, nhưng tình hình này cũng không thể lạc quan được.

Lôi thị thoáng vẻ lo âu trên mặt, nhưng trong lòng lại tính toán khác. Người bà phái đi đã tìm thấy túi thơm của Thành Hi thiếu gia ở gần sau núi, có lẽ cậu bé đã gặp nguy hiểm. Giờ đây Liễu Vân Thư lại không thấy đâu, nếu Nhị phu nhân trách tội, bà sẽ đưa tam thiếu gia của mình qua làm con thừa tự, coi như bù lại một đứa trẻ cho Nhị phòng.

Nhị phu nhân Lý thị luôn giữ khoảng cách với đại phòng, nhưng nếu cậu con trai duy nhất của nàng không may qua đời, nàng chỉ còn lựa chọn chấp nhận con nuôi. Đến lúc đó, mọi tài sản của Nhị phòng rồi cũng thuộc về huyết mạch nhà Lôi thị.

Nhị phu nhân luôn bình tĩnh là thế, nhưng giờ đây gương mặt đã thoáng hiện vẻ hoảng loạn. Nàng từng nghe nói sau núi có dã thú, còn tấn công dân làng. Nhưng con trai nàng, sao lại đột nhiên xuất hiện ở sau núi?!

“Lập tức lệnh cho mọi người trong phủ đi tìm! Phải tìm được Thành Hi bằng mọi giá!”

Lôi thị cũng tỏ ra sốt sắng, ra lệnh:

“Người đâu, mau phái người tìm kiếm Thành Hi thiếu gia. Dù có phải hy sinh tất cả của Hầu phủ, cũng phải tìm được thiếu gia!”

Vẻ tận lực này, nếu người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cảm kích sự chân thành của bà.

Hai bên nhanh chóng tỏa ra từ cửa sau Hầu phủ, hướng về phía sau núi để tìm kiếm. Trời dần tối, khi một tên vệ binh của Hầu phủ mang về chiếc túi thơm rách nát của Thành Hi, tay Nhị phu nhân run rẩy, ánh mắt đầy kinh hoàng không dám tin.

“Thành Hi... con trai ta… Không, không thể nào!”

Lôi thị khẽ nhếch môi cười lạnh, rồi nhanh chóng dùng tay áo lau khóe mắt giả vờ xúc động:

“Đệ muội, Thành Hi thiếu gia là người phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao. Chúng ta tìm thêm chút nữa.”

Ánh lửa từ những ngọn đuốc chập chờn trong rừng, tiếng gọi tên Thành Hi vang vọng khắp núi. Nhị phu nhân cố gắng nén nước mắt, nhưng lòng nàng như bị lửa đốt. Đứa con duy nhất, nàng biết phải nói sao với phu quân?

“Đệ muội, Thành Hi thiếu gia gặp chuyện thế này đều là lỗi của Lục tiểu thư. Người ta đã nói rồi, mệnh cách cô ta là sao chổi, chúng ta không nên đón cô ta về. Còn làm hại cả Thành Hi thiếu gia. Nếu đã vậy, từ nay tam thiếu gia của chúng ta sẽ là con của đệ muội. Ta nhất định dạy bảo nó thật tốt, để nó hiếu thuận với muội và nhị gia.”

7

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.