0 chữ
Chương 10
Chương 10
“Thúy Nhi?!” Ngọc Nhi kêu lên, định lao ra ngoài nhưng bị Vân Thư ngăn lại. Nàng lắc đầu, nói nhỏ:
“Không làm rõ mọi chuyện, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta lặng lẽ theo dõi.”
“Nhanh lên, mau hành động!”
Hai gia đinh lôi Thúy Nhi vào một viện vắng vẻ. Trong sân có một cái giếng, sau khi nhìn xung quanh xác định không có ai, chúng mở nắp giếng ra, định đẩy nàng xuống.
Đột nhiên, một gia đinh bị đánh mạnh vào cổ, ngã gục bất tỉnh.
“Ai đó?!” Gia đinh còn lại hốt hoảng, vừa xoay người liền bị một cây gậy gỗ đập thẳng vào mặt. Máu mũi chảy ròng, hắn ngã quỵ xuống đất.
“Hu hu… Tiểu thư, tiểu thư, tất cả là lỗi của Thúy Nhi. Xin tiểu thư cứu mạng!” Thúy Nhi quỳ xuống ôm lấy chân Vân Thư, nước mắt giàn giụa. “Thúy Nhi không biết đã làm gì ngu ngốc để người ta muốn gϊếŧ mình. Cái Hầu phủ này thật đáng sợ!”
Vân Thư cúi xuống, nhìn nha hoàn vừa thoát chết trong gang tấc. Giọng nàng lạnh lùng:
“Thiếu gia Nhị phòng đang ở đâu?”
Thúy Nhi run rẩy đáp:
“Hy thiếu gia , cậu ấy… cậu ấy ở sau núi…”
“Sau núi?!” Ngọc Nhi kinh hãi. “Sau núi rộng lớn như vậy, thiếu gia lại còn nhỏ tuổi, làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Vân Thư trở nên lạnh lùng, nàng hít sâu một hơi rồi nói:
“Dẫn ta đi.”
“Phu nhân, Lục tiểu thư không thấy đâu nữa!”
Lôi thị sững người, giọng sắc lạnh:
“Không thấy? Không thấy là sao?!”
Người hầu vội vã kéo đến viện của Vân Thư, chỉ thấy tuyết trong sân đầy những dấu chân hỗn loạn, nhưng bóng dáng Lục tiểu thư thì không còn.
“Phu nhân, Lục tiểu thư không phải đã chết rồi sao? Sao lại… sao lại không thấy xác…” Một ma ma bên cạnh run rẩy, lo sợ nhìn xung quanh. “Lục tiểu thư mệnh cứng như vậy, chẳng lẽ… sau khi chết biến thành cái gì đó…”
“Bình tĩnh! Đừng tự mình dọa mình!” Lôi thị quát lớn, cố giữ vẻ trấn tĩnh. “Chỉ là một nha hoàn mà thôi, quả nhiên là sao chổi, chết rồi cũng không để Hầu phủ được yên!”
“Phu nhân! Nhị phu nhân đang ở ngoài cửa!” Một gia đinh vội vàng chạy đến báo tin. Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy một phụ nhân ăn vận thanh nhã, khoác áo choàng lông hồ ly trắng, dẫn theo một nhóm người vội vàng bước vào.
“Đại tẩu, muội không mời mà đến, mong đại tẩu đừng trách. Nghe nói con trai muội, Thành Hi, đang chơi ở đây, nên muội tới đón nó về.”
Nhị phu nhân Lý thị là tiểu thư nhà thế gia thư hương, phong thái đoan trang, lời nói mực thước. Dù trong lòng lo lắng, nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng đứa con trai yêu quý.
Dù phủ Nhị phòng nằm ngay sát bên, nhưng Lý thị luôn giữ khoảng cách với Hầu phủ của Lôi thị. Đặc biệt, nàng không cho phép con trai mình giao du với bất kỳ thiếu gia hay tiểu thư nào trong phủ Hầu gia. Nguyên do, người ngoài không ai hay biết.
Lôi thị thoáng do dự vài giây, rồi lập tức nở nụ cười giả lả: “Đệ muội còn phải đích thân qua đây, chẳng lẽ không yên tâm về ta sao?”
“Làm gì có chuyện không yên tâm. Chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm quá, muội sợ nó làm phiền Hầu phủ thôi.”
Lý thị đáp lời, gương mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh nhạt rõ ràng không hề che giấu.
“Vậy thì được rồi. Lưu ma ma, bà mau đến viện của Lục tiểu thư, đưa Thành Hi thiếu gia về đây.”
Lưu ma ma khẽ liếc mắt, nhanh chóng hiểu ý của Lôi thị. Bà gật đầu rồi quay người đi khuất sau khúc quanh.
Chưa đầy một lát, một tiếng hét thất thanh từ viện của Lục tiểu thư vang lên:
“Không làm rõ mọi chuyện, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta lặng lẽ theo dõi.”
“Nhanh lên, mau hành động!”
Hai gia đinh lôi Thúy Nhi vào một viện vắng vẻ. Trong sân có một cái giếng, sau khi nhìn xung quanh xác định không có ai, chúng mở nắp giếng ra, định đẩy nàng xuống.
Đột nhiên, một gia đinh bị đánh mạnh vào cổ, ngã gục bất tỉnh.
“Ai đó?!” Gia đinh còn lại hốt hoảng, vừa xoay người liền bị một cây gậy gỗ đập thẳng vào mặt. Máu mũi chảy ròng, hắn ngã quỵ xuống đất.
“Hu hu… Tiểu thư, tiểu thư, tất cả là lỗi của Thúy Nhi. Xin tiểu thư cứu mạng!” Thúy Nhi quỳ xuống ôm lấy chân Vân Thư, nước mắt giàn giụa. “Thúy Nhi không biết đã làm gì ngu ngốc để người ta muốn gϊếŧ mình. Cái Hầu phủ này thật đáng sợ!”
“Thiếu gia Nhị phòng đang ở đâu?”
Thúy Nhi run rẩy đáp:
“Hy thiếu gia , cậu ấy… cậu ấy ở sau núi…”
“Sau núi?!” Ngọc Nhi kinh hãi. “Sau núi rộng lớn như vậy, thiếu gia lại còn nhỏ tuổi, làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Vân Thư trở nên lạnh lùng, nàng hít sâu một hơi rồi nói:
“Dẫn ta đi.”
“Phu nhân, Lục tiểu thư không thấy đâu nữa!”
Lôi thị sững người, giọng sắc lạnh:
“Không thấy? Không thấy là sao?!”
Người hầu vội vã kéo đến viện của Vân Thư, chỉ thấy tuyết trong sân đầy những dấu chân hỗn loạn, nhưng bóng dáng Lục tiểu thư thì không còn.
“Phu nhân, Lục tiểu thư không phải đã chết rồi sao? Sao lại… sao lại không thấy xác…” Một ma ma bên cạnh run rẩy, lo sợ nhìn xung quanh. “Lục tiểu thư mệnh cứng như vậy, chẳng lẽ… sau khi chết biến thành cái gì đó…”
“Phu nhân! Nhị phu nhân đang ở ngoài cửa!” Một gia đinh vội vàng chạy đến báo tin. Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy một phụ nhân ăn vận thanh nhã, khoác áo choàng lông hồ ly trắng, dẫn theo một nhóm người vội vàng bước vào.
“Đại tẩu, muội không mời mà đến, mong đại tẩu đừng trách. Nghe nói con trai muội, Thành Hi, đang chơi ở đây, nên muội tới đón nó về.”
Nhị phu nhân Lý thị là tiểu thư nhà thế gia thư hương, phong thái đoan trang, lời nói mực thước. Dù trong lòng lo lắng, nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng đứa con trai yêu quý.
Dù phủ Nhị phòng nằm ngay sát bên, nhưng Lý thị luôn giữ khoảng cách với Hầu phủ của Lôi thị. Đặc biệt, nàng không cho phép con trai mình giao du với bất kỳ thiếu gia hay tiểu thư nào trong phủ Hầu gia. Nguyên do, người ngoài không ai hay biết.
“Làm gì có chuyện không yên tâm. Chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm quá, muội sợ nó làm phiền Hầu phủ thôi.”
Lý thị đáp lời, gương mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh nhạt rõ ràng không hề che giấu.
“Vậy thì được rồi. Lưu ma ma, bà mau đến viện của Lục tiểu thư, đưa Thành Hi thiếu gia về đây.”
Lưu ma ma khẽ liếc mắt, nhanh chóng hiểu ý của Lôi thị. Bà gật đầu rồi quay người đi khuất sau khúc quanh.
Chưa đầy một lát, một tiếng hét thất thanh từ viện của Lục tiểu thư vang lên:
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
