TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Thế giới 1 - Chương 32: Em gái bạch nguyệt quang mềm mại của anh trai (32)

Giản Hành Chi bế Thịnh Nhĩ lên, bước ra ngoài.

Thịnh Nhĩ không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận qua ánh sáng mờ nhạt rằng họ đã rời khỏi tầng hầm, đến một nơi sáng sủa hơn.

Chắc là đã ra ngoài rồi, cô không chắc lắm vì chưa từng đến đây nên không thể đoán được đang ở đại sảnh hay nơi nào khác.

Sau đó cô cảm nhận rõ ràng Giản Hành Chi đang bế mình lên lầu.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi ấm nóng bỏng truyền qua lớp vải áo. Thịnh Nhĩ khẽ hỏi: "Chúng ta đang đi đâu thế?"

Giản Hành Chi không trả lời.

Thịnh Nhĩ chỉ biết im lặng áp sát vào người hắn, ôm chặt lấy hắn, bồn chồn lo lắng đón nhận tương lai mù mịt phía trước.

Từng bậc thang nối tiếp nhau, đâu đó cô còn nghe thấy tiếng dì Phương và vài người khác.

Khoảng hơn trăm bậc thang sau, ánh sáng trở nên mờ hơn, Thịnh Nhĩ đoán có lẽ họ đã vào phòng.

Giản Hành Chi đặt cô xuống, chưa kịp mở miệng thì hắn đã lao tới.

Thịnh Nhĩ không kịp phản ứng, cả người bị đẩy lùi hai bước, lưng dựa vào thứ gì đó giống như tường hay kính.

Giản Hành Chi đưa tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào người mình.

Hắn hôn cô một cách hung bạo.

Không hẳn là hôn, mà giống cắn hơn.

Thịnh Nhĩ không nhìn thấy gì nên xúc giác và thính giác trở nên nhạy bén hơn.

Những vết cắn điên cuồng như thú dữ, hơi thở quyện vào nhau, vị tanh của máu dần lan trong miệng cô.

Giản Hành Chi hiện diện quá đậm, gần như xâm chiếm mọi khoảng không quanh Thịnh Nhĩ.

Từng chiếc cúc áo được cởi ra.

Cô cảm thấy hơi lạnh.

Sau đó Giản Hành Chi giật phăng chiếc khăn che mắt cô, ánh sáng đột ngột khiến Thịnh Nhĩ không kìm được mà nheo mắt.

Khóe miệng Giản Hành Chi nở nụ cười nhưng ánh mắt vẫn âm u không chút tan biến.

"Phòng này anh chuẩn bị sẵn cho em từ lâu rồi, vui không, em gái yêu quý của anh?"

Thịnh Nhĩ nhìn rõ cách bài trí trong phòng, mặt cô lập tức trắng bệch rồi đỏ ửng. Cô nhìn Giản Hành Chi bằng ánh mắt khó tin.

Người trước mặt cô là một kẻ biếи ŧɦái.

Thịnh Nhĩ chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng đến thế, cô lùi lại, cố gắng tránh xa Giản Hành Chi.

Cử động này khiến cô nhận ra điều bất thường, chỗ cô đang dựa vào không phải là bức tường.

Cô quay đầu lại, hơi thở gần như ngừng lại.

Toàn bộ một mặt phòng này đều là kính, cô có thể nhìn rõ mồn một dì Phương và những người khác đang làm việc ở tầng một.

Chỉ cần họ ngẩng đầu lên là sẽ thấy cô đứng trên lầu với bộ dạng không được chỉnh tề.

Quá xấu hổ.

Giọng Thịnh Nhĩ đầy nức nở: "Anh ơi, đừng làm thế, em thật sự biết lỗi rồi."

Giản Hành Chi lại áp sát Thịnh Nhĩ, giọng điệu mê hoặc: "Đừng khóc vội, lát nữa có nhiều cơ hội lắm."

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.