TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Thế giới 1 - Chương 15: Em gái bạch nguyệt quang mềm mại của anh trai (15)

Hắn khẽ cười lạnh lùng, rời đi.

Hệ thống: [Chà.]

Thịnh Nhĩ liếʍ liếʍ môi: [Biếи ŧɦái quá, thích ghê.]

Hệ thống: [Nói thật chứ host, tôi cảm giác vừa rồi trong đầu khí vận tử đã lật qua lật lại cô cả trăm lần rồi.]

Thịnh Nhĩ thả lỏng người trên giường: [Hắn không gϊếŧ tôi, đã là nhân từ lắm rồi.]

Dù sao lúc trước khi hoàn thành nhiệm vụ, Thịnh Nhĩ cũng dốc hết tâm lực, giai đoạn đầu để trở thành bạch nguyệt quang hoàn hảo, cô cảm giác mình như một tia sáng đâm thẳng vào tim Giản Hành Chi.

Nói như vậy có chút vô liêm sỉ.

Nhưng mà Thịnh Nhĩ rất rõ sức công phá của những hành động đó cùng gương mặt này.

Đổi vai một chút, Thịnh Nhĩ đặt mình vào góc nhìn của Giản Hành Chi.

Nghĩ lại những hành vi đó, cô chắc chắn muốn thốt lên không bị chơi cho ngu ngốc mới lạ.

Sức công phá của bạch nguyệt quang nằm ở chỗ, nó không phải đáp án, mà chính là đề thi.

Điều này dẫn đến trước kia càng ngọt ngào, về sau những hành vi kia, lưỡi dao đâm vào tim Giản Hành Chi càng sâu.

Thịnh Nhĩ: "..."

Cô sai rồi, lần sau vẫn dám.

Nằm trên giường suy nghĩ kỹ càng, nhiệm vụ lần này không đơn giản, không thể dùng phương pháp cũ.

Bây giờ quan trọng nhất vẫn là làm sao để rời khỏi đây.

Thịnh Nhĩ ngoan ngoãn mấy ngày, sau đó lại liên lạc với người dì đưa cơm lần trước.

Dì đưa cơm bị điều về nhà bếp, lần này Thịnh Nhĩ không tránh Giản Hành Chi, thẳng thắn đòi gặp.

Dì Phương lo lắng đến trước mặt Thịnh Nhĩ.

Vừa mở miệng, Thịnh Nhĩ lại khiến bà sợ hết hồn.

Dì Phương hoảng hốt vẫy tay, lùi lại hai bước: "Không được không được! Cô thả cho tôi đi, tôi chỉ muốn kiếm cơm ở nhà họ Giản, lần trước nếu không phải cậu chủ khoan dung tha cho, tôi đã mất việc rồi."

Dì Phương là người cũ của nhà họ Giản, từng chứng kiến Giản Hành Chi lớn lên, lần trước chỉ vì nhất thời mềm lòng, đồng ý giúp Thịnh Nhĩ mang đồ vào.

Kết quả suýt chút nữa mất việc.

Nếu không phải vì bà làm ở nhà họ Giản lâu năm, lại chỉ giúp Thịnh Nhĩ mang mấy thứ vô thưởng vô phạt, sớm đã không giữ được công việc này rồi.

Thịnh Nhĩ kéo tay dì Phương, lắc nhẹ hai cái, giọng nói ngọt ngào như kẹo bông: "Dì ơi, con chỉ muốn xin một ít nguyên liệu thôi. Với lại lần này dì tới, anh trai cũng biết mà."

Dì Phương không đồng ý ngay, do dự nói rằng mình cần về suy nghĩ kỹ đã.

Thịnh Nhĩ cười đến nỗi mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Con cảm ơn dì."

Giọng nói ngọt như mía lùi ấy khiến bất cứ ai nghe thấy cũng không nỡ từ chối.

Ban đầu dì Phương chỉ định qua loa vài câu với Thịnh Nhĩ, nhưng giờ lại chẳng thể nào nói lời từ chối.

Đứng trước cửa một lúc, bà quay lại tìm Giản Hành Chi.

8

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.