0 chữ
Chương 13
Thế giới 1 - Chương 13: Em gái bạch nguyệt quang mềm mại của anh trai (13)
Đôi mắt cô đẫm sương mù đầy khϊếp sợ, khóe mắt đỏ hoe.
Khóe miệng dính máu, cổ áo càng tan hoang không ra hình thù.
Cô cứ thế run rẩy nhìn hắn, tựa chú thỏ non bị dồn vào đường cùng.
Giản Hành Chi dừng lại một chút, đứng dậy, rời đi không chút do dự.
Sau khi hắn rời khỏi, Thịnh Nhĩ và hệ thống đồng thời "xì" một tiếng.
Trong đầu họ lại lóe lên cùng một suy nghĩ.
Khi Thịnh Nhĩ xâm nhập tiểu thế giới, để không bị OOC, cô thường sử dụng diễn xuất nhập vai hoàn toàn, đắm mình vào nguyên bản nhân vật.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để bị... một trận, kết quả đã đến mức này rồi mà Giản Hành Chi vẫn có thể quay đầu bỏ đi.
Ừm, quả nhiên không hổ là khí vận chi tử của tiểu thế giới.
Hệ thống nhảy cẫng lên, vuốt ve bộ lông xinh đẹp của mình: [Lãnh chúa, chúng ta làm gì tiếp đây?]
Thịnh Nhĩ chỉ tay về phía cửa sổ: [Thấy chưa? Thiên thời địa lợi nhân hòa.]
Hệ thống nghiêng đầu, không hiểu lắm, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ngơ ngác.
Thịnh Nhĩ thương củ khoai tây bé nhỏ, đặc biệt giải thích thêm: [Cảnh tượng lúc này, không diễn một màn khổ nhục kế thì thật quá phí.]
Đôi mắt hệ thống lập tức sáng rực.
Thậm chí còn muốn xông lên giúp mở cửa sổ to thêm nữa, tiếc rằng nó chỉ là ý thức thể hợp thành, ngoài Thịnh Nhĩ ra không ai nhìn thấy nó, càng không thể chạm vào nó.
Ngược lại, nó cũng không thể chạm vào thứ gì khác.
Nó hơi chán nản, lại bay về phía Thịnh Nhĩ, dụi dụi rồi nằm xuống ngủ cùng.
Dù là mùa hè nhưng đêm nhiệt độ thấp, gió từ cửa sổ thổi thẳng vào người Thịnh Nhĩ.
Đến nửa đêm, Thịnh Nhĩ không ngoài dự đoán đã bị sốt.
Đầu cô choáng váng, cổ họng như có dao cắt.
Tốt, giờ có thể yên tâm ngủ rồi.
Thịnh Nhĩ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, người mang cơm đã đổi, người mới không biết quy củ, không dám làm phiền Thịnh Nhĩ.
Cô ta gõ cửa hai ba lần đều không thấy hồi âm mới dám gọi Thịnh Nhĩ một tiếng.
"Tiểu thư?"
"Tiểu thư?"
Không ai trả lời, người mới hơi hoảng, đợi thêm một lúc, thực sự không yên tâm nên cẩn thận mở hé cửa: "Tiểu thư, đến giờ ăn rồi."
Lần này vẫn không có ai đáp lại.
Cô ta mới dám liều lĩnh nhìn vào trong, vừa nhìn đã giật mình, người trên giường sốt đến mức ngất đi.
Tiếp theo là một trận binh đao hỗn loạn làm cả nhà họ Giản náo động.
Khi Thịnh Nhĩ tỉnh dậy, cô đã được truyền nước biển.
Đầu choáng váng khủng khϊếp, cổ họng vẫn như có dao cắt.
Cô mở mắt, nhìn thấy Giản Hành Chi.
Cô khàn giọng gọi một tiếng: "Anh."
Giản Hành Chi thấy cô tỉnh, bước về phía cô, đứng bên giường nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt Giản Hành Chi, mỉm cười với hắn.
Khóe miệng dính máu, cổ áo càng tan hoang không ra hình thù.
Cô cứ thế run rẩy nhìn hắn, tựa chú thỏ non bị dồn vào đường cùng.
Giản Hành Chi dừng lại một chút, đứng dậy, rời đi không chút do dự.
Sau khi hắn rời khỏi, Thịnh Nhĩ và hệ thống đồng thời "xì" một tiếng.
Trong đầu họ lại lóe lên cùng một suy nghĩ.
Khi Thịnh Nhĩ xâm nhập tiểu thế giới, để không bị OOC, cô thường sử dụng diễn xuất nhập vai hoàn toàn, đắm mình vào nguyên bản nhân vật.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để bị... một trận, kết quả đã đến mức này rồi mà Giản Hành Chi vẫn có thể quay đầu bỏ đi.
Ừm, quả nhiên không hổ là khí vận chi tử của tiểu thế giới.
Hệ thống nhảy cẫng lên, vuốt ve bộ lông xinh đẹp của mình: [Lãnh chúa, chúng ta làm gì tiếp đây?]
Hệ thống nghiêng đầu, không hiểu lắm, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ngơ ngác.
Thịnh Nhĩ thương củ khoai tây bé nhỏ, đặc biệt giải thích thêm: [Cảnh tượng lúc này, không diễn một màn khổ nhục kế thì thật quá phí.]
Đôi mắt hệ thống lập tức sáng rực.
Thậm chí còn muốn xông lên giúp mở cửa sổ to thêm nữa, tiếc rằng nó chỉ là ý thức thể hợp thành, ngoài Thịnh Nhĩ ra không ai nhìn thấy nó, càng không thể chạm vào nó.
Ngược lại, nó cũng không thể chạm vào thứ gì khác.
Nó hơi chán nản, lại bay về phía Thịnh Nhĩ, dụi dụi rồi nằm xuống ngủ cùng.
Dù là mùa hè nhưng đêm nhiệt độ thấp, gió từ cửa sổ thổi thẳng vào người Thịnh Nhĩ.
Đến nửa đêm, Thịnh Nhĩ không ngoài dự đoán đã bị sốt.
Tốt, giờ có thể yên tâm ngủ rồi.
Thịnh Nhĩ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, người mang cơm đã đổi, người mới không biết quy củ, không dám làm phiền Thịnh Nhĩ.
Cô ta gõ cửa hai ba lần đều không thấy hồi âm mới dám gọi Thịnh Nhĩ một tiếng.
"Tiểu thư?"
"Tiểu thư?"
Không ai trả lời, người mới hơi hoảng, đợi thêm một lúc, thực sự không yên tâm nên cẩn thận mở hé cửa: "Tiểu thư, đến giờ ăn rồi."
Lần này vẫn không có ai đáp lại.
Cô ta mới dám liều lĩnh nhìn vào trong, vừa nhìn đã giật mình, người trên giường sốt đến mức ngất đi.
Tiếp theo là một trận binh đao hỗn loạn làm cả nhà họ Giản náo động.
Khi Thịnh Nhĩ tỉnh dậy, cô đã được truyền nước biển.
Đầu choáng váng khủng khϊếp, cổ họng vẫn như có dao cắt.
Cô khàn giọng gọi một tiếng: "Anh."
Giản Hành Chi thấy cô tỉnh, bước về phía cô, đứng bên giường nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt Giản Hành Chi, mỉm cười với hắn.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
