0 chữ
Chương 3
Chương 3
Bàn tay mẹ Ôn sơn móng đỏ tươi chẳng hề hợp với tuổi tác, nhưng bà chẳng mảy may để ý, chỉ lặng lẽ vuốt ve chiếc vòng nơi cổ tay.
Một lúc lâu sau, ánh mắt bà cuối cùng mới dời lên gương mặt Ôn Miểu.
Cô gái trước mặt vẫn cụp mắt, hàng mi dài khẽ động, trong ánh sáng lấp lánh, đôi mắt ấy chẳng có lấy một điểm tiêu cự, tựa như hoàn toàn không để tâm đến lời mẹ vừa nói.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, bất cần ấy, nét cười trên mặt mẹ Ôn dần tan biến. Bà hơi nheo mắt, ánh nhìn dồn dập soi mói Ôn Miểu.
Vài ngày trước, Ôn Miểu từng tìm cách bỏ trốn khỏi nhà. Chỉ tiếc còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị chính bà bắt lại.
Từ hôm đó trở đi, mẹ Ôn tịch thu điện thoại của Ôn Miểu, cắt đứt mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.
Ngay cả hôm nay, khi cô trang điểm, trước cửa cũng có người canh chừng nghiêm ngặt.
“Mẹ biết con không cam lòng.” Mẹ Ôn bỗng tiến lên một bước, sắc mặt lạnh hẳn đi. Bà siết chặt cổ tay Ôn Miểu, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào cô, giọng nói đầy uy lực: “Nhưng đừng quên, con là người nhà họ Ôn.”
“Chúng ta nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm trời, con giúp Ôn gia, đó là chuyện đương nhiên.”
“Chính ra Lục gia cũng không tệ. Nếu không phải Khả Hinh không muốn kết hôn, cơ hội tốt như vậy đâu đến lượt con.”
Dù sao thì Lục gia chỉ cần một cô con gái của nhà họ Ôn. Ai gả đi cũng vậy mà thôi.
Hơn nữa, nghe nói người kia của Lục gia có tính tình âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Mẹ Ôn không nỡ để cô con gái cưng mà mình nâng niu trong lòng bàn tay đi gả cho hắn.
Trên thực tế, chuyện Khả Hinh “bỏ nhà ra đi” do một tay mẹ Ôn sắp xếp.
Nghe mẹ nói vậy, Ôn Miểu chỉ lặng lẽ gật đầu, không phản bác. Dù sao từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng một lần thiên vị cô, cô đã quen rồi.
Chỉ là... trong đầu hiện lên hình bóng của người đó...
Ôn Miểu vô thức siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó đoán.
Mẹ Ôn không nhận ra sự thay đổi thoáng qua ấy, chỉ cho rằng cuối cùng con gái đã chịu nghe lời. Bà dứt khoát quay gót rời khỏi phòng.
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, người của Lục gia đã đến trước cổng. Khi Ôn Miểu bước xuống lầu, vừa nhìn đã thấy đại sảnh chật kín khách khứa.
Có người đứng sau cẩn thận đỡ tà váy giúp cô, Ôn Miểu nghiêng người dừng lại ở cầu thang, ánh mắt cụp xuống, nhìn dòng người bên dưới.
Đủ mọi kiểu người tụ họp thành một khung cảnh náo nhiệt. Khi thấy cô bước xuống, mẹ Ôn lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt ban nãy, vội vàng bước đến, làm bộ dìu cô đi.
Một lúc lâu sau, ánh mắt bà cuối cùng mới dời lên gương mặt Ôn Miểu.
Cô gái trước mặt vẫn cụp mắt, hàng mi dài khẽ động, trong ánh sáng lấp lánh, đôi mắt ấy chẳng có lấy một điểm tiêu cự, tựa như hoàn toàn không để tâm đến lời mẹ vừa nói.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, bất cần ấy, nét cười trên mặt mẹ Ôn dần tan biến. Bà hơi nheo mắt, ánh nhìn dồn dập soi mói Ôn Miểu.
Vài ngày trước, Ôn Miểu từng tìm cách bỏ trốn khỏi nhà. Chỉ tiếc còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị chính bà bắt lại.
Từ hôm đó trở đi, mẹ Ôn tịch thu điện thoại của Ôn Miểu, cắt đứt mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.
Ngay cả hôm nay, khi cô trang điểm, trước cửa cũng có người canh chừng nghiêm ngặt.
“Chúng ta nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm trời, con giúp Ôn gia, đó là chuyện đương nhiên.”
“Chính ra Lục gia cũng không tệ. Nếu không phải Khả Hinh không muốn kết hôn, cơ hội tốt như vậy đâu đến lượt con.”
Dù sao thì Lục gia chỉ cần một cô con gái của nhà họ Ôn. Ai gả đi cũng vậy mà thôi.
Hơn nữa, nghe nói người kia của Lục gia có tính tình âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Mẹ Ôn không nỡ để cô con gái cưng mà mình nâng niu trong lòng bàn tay đi gả cho hắn.
Trên thực tế, chuyện Khả Hinh “bỏ nhà ra đi” do một tay mẹ Ôn sắp xếp.
Nghe mẹ nói vậy, Ôn Miểu chỉ lặng lẽ gật đầu, không phản bác. Dù sao từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng một lần thiên vị cô, cô đã quen rồi.
Ôn Miểu vô thức siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó đoán.
Mẹ Ôn không nhận ra sự thay đổi thoáng qua ấy, chỉ cho rằng cuối cùng con gái đã chịu nghe lời. Bà dứt khoát quay gót rời khỏi phòng.
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, người của Lục gia đã đến trước cổng. Khi Ôn Miểu bước xuống lầu, vừa nhìn đã thấy đại sảnh chật kín khách khứa.
Có người đứng sau cẩn thận đỡ tà váy giúp cô, Ôn Miểu nghiêng người dừng lại ở cầu thang, ánh mắt cụp xuống, nhìn dòng người bên dưới.
Đủ mọi kiểu người tụ họp thành một khung cảnh náo nhiệt. Khi thấy cô bước xuống, mẹ Ôn lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt ban nãy, vội vàng bước đến, làm bộ dìu cô đi.
2
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
