TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Chiếc váy cưới trên người Ôn Miểu là do nhà họ Lục đưa đến. Váy dài, rườm rà nhưng vô cùng tinh xảo, phần đuôi xòe rộng như vảy cá, trải dài sau lưng cô, bắt lấy ánh nắng ban mai rọi vào, lấp lánh như sóng nước.

Chỉ là... chiếc váy này được may theo số đo của Ôn Khả Hinh. Mặc trên người Ôn Miểu lúc này, rõ ràng không vừa vặn.

Khung xương của Ôn Miểu nhỏ nhắn hơn Khả Hinh rất nhiều, vòng eo kia chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn, càng khiến người ta cảm thấy cô gầy đến đáng thương.

Mẹ Ôn vẫn còn nhớ rõ, khi Khả Hinh thử bộ lễ phục này còn từng than phiền rằng vòng eo quá nhỏ. Bà chẳng thể ngờ, khi mặc lên người Ôn Miểu phần eo ấy lại rộng đến ngỡ ngàng.

Nghĩ đến đứa con gái nhỏ từng bỏ nhà ra đi, sắc mặt mẹ Ôn lập tức tối sầm lại, ánh mắt nhìn Ôn Miểu cũng thêm vài phần khó chịu, thiếu kiên nhẫn.

Giọng bà mang theo sự tức giận, quay sang trách móc chuyên viên trang điểm: “Còn chưa xong nữa à? Người Lục gia sắp đến nơi rồi!”

Nói xong, bà lại liếc lên đồng hồ treo tường vài lần.

Nghe mẹ Ôn thúc giục, chuyên viên trang điểm không dám chậm trễ thêm, lập tức lấy chiếc khăn voan cô dâu cẩn thận đội lên đầu Ôn Miểu. Sau khi chỉnh sửa tỉ mỉ một hồi lâu, cô đưa Ôn Miểu đến đứng trước mặt mẹ Ôn.

Chiếc váy lấp lánh ánh vàng kim phủ dài dưới chân cô gái, khi cô bước đi, từng bước đều như thể có vảy cá óng ánh dưới ánh sáng, ngay cả ánh mắt mẹ Ôn cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Bà đã từng thấy Khả Hinh mặc bộ váy này, khi ấy còn cảm thấy nó quá phô trương. Thế nhưng bây giờ nhìn Ôn Miểu... lại không hoàn toàn như vậy.

Tuy nghĩ thế, nhưng gương mặt mẹ Ôn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đứa con gái lớn trước mặt.

Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai mẹ con họ luôn là như vậy, không gần gũi, cũng chẳng thân tình.

Thấy không khí giữa họ có phần riêng tư, chuyên viên trang điểm biết điều lặng lẽ lui ra. Căn phòng rộng lớn trong phút chốc chỉ còn lại hai người.

Ôn Miểu im lặng. Mẹ Ôn cũng không vội. Giày cao gót giẫm lên sàn gỗ phát ra âm thanh "lách cách". Bà liếc nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.

“Đến bên nhà đó rồi, chuyện gì không nên nói thì đừng nói, việc gì không nên làm thì đừng làm.”

Chiếc vòng tay óng ánh, dưới ánh sáng mờ nhạt còn có thể thấy được cả hoa văn bên trong.

Mẹ Ôn khẽ nhếch khóe mắt, ánh mắt ẩn hiện niềm vui. Đây là một trong những sính lễ mà Lục gia gửi đến vài hôm trước. Bà thấy vừa ý nên giữ riêng cho mình.

Xưa nay bà luôn có sở thích sưu tầm phỉ thúy. Chỉ tiếc những năm gần đây nhà họ Ôn không còn được như xưa, bà không thể tiếp tục tiêu xài hoang phí như trước.

Nếu không vì thế, bà cũng chẳng cần phải đồng ý cuộc liên hôn với nhà họ Lục này.

Nói cho cùng, cuộc hôn nhân này chính là nhà họ Ôn đang tự trèo cao với nhà họ Lục.

1

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.