0 chữ
Chương 37
Chương 37
Chiêu này hình như hiệu nghiệm lắm, tranh thủ dùng nhanh, sau này rời đi rồi thì đâu dùng được nữa.
Cục cưng nhỏ kéo tay daddy lại, rồi cũng bắt chước ba "hô hô" cho khỏi đau.
"Anh đi lấy thuốc cho em. Sau này không vui cứ nói với anh, anh sẽ không để hắn đến nữa." Hoắc Lương Châu đưa tay xoa đầu cậu thiếu gia nhỏ.
Kỳ Mạt nghe xong: "Vậy ngày mai em không muốn nhìn thấy hot search."
"Được. Ngày mai sẽ không có, sau này cũng sẽ không có." Khóe mắt Hoắc Lương Châu lướt qua ý cười, đây là lần đầu tiên cậu thiếu gia nhỏ đưa ra yêu cầu như vậy.
Kỳ Mạt theo Hoắc Lương Châu ra khỏi phòng vẽ.
Ra ban công, đặt cục cưng nhỏ ngồi xuống cạnh bể bơi ngoài trời be bé.
Hai cha con, thò chân vào nước ngâm ngâm ngẩy ngẩy, khuấy động mặt nước ấm áp...
Lấy thuốc mỡ bôi tan máu bầm, giảm sưng từ hộp thuốc, Hoắc Lương Châu quay lại đã thấy cậu thiếu gia nhỏ và cục cưng nhỏ bé nhà mình đang ngồi bên bể bơi nghịch nước...
Đôi chân trắng nõn mịn màng như sứ cứ ngâm ngẩy trong nước, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy mà vuốt ve tỉ mỉ.
Yết hầu Hoắc Lương Châu chuyển động, cảm giác khó chịu dâng lên, có chút khó kìm nén.
Lập tức chuyển mục tiêu, Hoắc Lương Châu nhìn đôi chân nhỏ mũm mĩm trắng muốt như sữa, đang nghịch nước bắn tung tóe.
Nhóc con bé bỏng đáng yêu kiểu "na nảy na nỉ", đáng yêu muốn nổ tung.
Đặc biệt là nhóc con còn kéo daddy, thò cái đầu nhỏ ra chớp chớp đôi mắt to nhìn ba, lại còn đang làm nũng nữa.
Hồ lòng hỗn loạn của Hoắc Lương Châu, khoảnh khắc này như làn gió nhẹ thoảng qua, làm yên bình mặt nước mùa xuân.
Bước đến bên cậu thiếu gia nhỏ, anh quỳ một chân xuống, vặn nắp tuýp thuốc mỡ, nắm lấy bàn tay đỏ ửng của cậu, Hoắc Lương Châu cẩn thận thoa đều lớp thuốc mỡ mát lạnh lên lòng bàn tay cậu thiếu gia nhỏ.
"Tay em mềm mại, sau này cẩn thận một chút, đừng để bị thương." Hoắc Lương Châu nhắc nhở cậu thiếu gia nhỏ nhà mình.
Kỳ Mạt quay đầu: "Rõ ràng đều là lỗi của anh mà."
Hoắc Lương Châu: "Được rồi, là lỗi của anh. Xin lỗi.
Là anh không nên để người không liên quan chạy đến nhà chúng ta làm em không vui."
"Xin lỗi mà có ích, cần cảnh sát làm gì." Kỳ Mạt quyết định làm mình làm mẩy vô cớ.
Ai bảo anh dám chọc em không vui, dám chọc em giận.
Năm đó, những kẻ "ăn" hết của cậu và cục cưng, không chỉ có Trần Phong, mà còn cả đám người Kỳ Hoài này nữa.
Cậu đã bị chính những người mình tin tưởng tấn công.
Hoắc Lương Châu à, chuyện kiểu này, cần cảnh sát cũng chẳng ích gì đâu.
Đương nhiên cậu không thể nói ra.
"Vậy làm thế nào em mới hết giận đây?" Hoắc Lương Châu ghé sát vào tai cậu thiếu gia nhỏ nói.
Hơi thở ấm áp lướt qua tai, Kỳ Mạt trợn tròn mắt. Anh dám trêu chọc em!
Chóp tai cậu bắt đầu đỏ lên, nóng ran, nóng bừng.
"Ngày mai, anh đồng ý với em vài điều kiện, em sẽ tha thứ cho anh." Cuối cùng Kỳ Mạt cũng nói ra mục đích của mình.
Hoắc Lương Châu nghĩ thầm, đừng nói một, em vui, trăm cái cũng được.
"Em nói đi, chỉ cần không quá đáng, anh đều đồng ý." Hoắc Lương Châu ngồi khoanh chân xuống cạnh cậu thiếu gia nhỏ, hướng về phía cục cưng nhỏ chào hỏi, anh đang "câu dẫn" cục cưng nhà mình.
Cục cưng nhỏ vốn đang ngồi ở một bên khác của daddy.
Rất nhanh đã bị ba "câu dẫn".
Bé con rụt bàn chân nhỏ từ trong nước lại, rồi "roẹt roẹt roẹt" bò về phía ba.
Cục cưng nhỏ kéo tay daddy lại, rồi cũng bắt chước ba "hô hô" cho khỏi đau.
"Anh đi lấy thuốc cho em. Sau này không vui cứ nói với anh, anh sẽ không để hắn đến nữa." Hoắc Lương Châu đưa tay xoa đầu cậu thiếu gia nhỏ.
Kỳ Mạt nghe xong: "Vậy ngày mai em không muốn nhìn thấy hot search."
"Được. Ngày mai sẽ không có, sau này cũng sẽ không có." Khóe mắt Hoắc Lương Châu lướt qua ý cười, đây là lần đầu tiên cậu thiếu gia nhỏ đưa ra yêu cầu như vậy.
Kỳ Mạt theo Hoắc Lương Châu ra khỏi phòng vẽ.
Ra ban công, đặt cục cưng nhỏ ngồi xuống cạnh bể bơi ngoài trời be bé.
Hai cha con, thò chân vào nước ngâm ngâm ngẩy ngẩy, khuấy động mặt nước ấm áp...
Lấy thuốc mỡ bôi tan máu bầm, giảm sưng từ hộp thuốc, Hoắc Lương Châu quay lại đã thấy cậu thiếu gia nhỏ và cục cưng nhỏ bé nhà mình đang ngồi bên bể bơi nghịch nước...
Yết hầu Hoắc Lương Châu chuyển động, cảm giác khó chịu dâng lên, có chút khó kìm nén.
Lập tức chuyển mục tiêu, Hoắc Lương Châu nhìn đôi chân nhỏ mũm mĩm trắng muốt như sữa, đang nghịch nước bắn tung tóe.
Nhóc con bé bỏng đáng yêu kiểu "na nảy na nỉ", đáng yêu muốn nổ tung.
Đặc biệt là nhóc con còn kéo daddy, thò cái đầu nhỏ ra chớp chớp đôi mắt to nhìn ba, lại còn đang làm nũng nữa.
Hồ lòng hỗn loạn của Hoắc Lương Châu, khoảnh khắc này như làn gió nhẹ thoảng qua, làm yên bình mặt nước mùa xuân.
Bước đến bên cậu thiếu gia nhỏ, anh quỳ một chân xuống, vặn nắp tuýp thuốc mỡ, nắm lấy bàn tay đỏ ửng của cậu, Hoắc Lương Châu cẩn thận thoa đều lớp thuốc mỡ mát lạnh lên lòng bàn tay cậu thiếu gia nhỏ.
Kỳ Mạt quay đầu: "Rõ ràng đều là lỗi của anh mà."
Hoắc Lương Châu: "Được rồi, là lỗi của anh. Xin lỗi.
Là anh không nên để người không liên quan chạy đến nhà chúng ta làm em không vui."
"Xin lỗi mà có ích, cần cảnh sát làm gì." Kỳ Mạt quyết định làm mình làm mẩy vô cớ.
Ai bảo anh dám chọc em không vui, dám chọc em giận.
Năm đó, những kẻ "ăn" hết của cậu và cục cưng, không chỉ có Trần Phong, mà còn cả đám người Kỳ Hoài này nữa.
Cậu đã bị chính những người mình tin tưởng tấn công.
Hoắc Lương Châu à, chuyện kiểu này, cần cảnh sát cũng chẳng ích gì đâu.
Đương nhiên cậu không thể nói ra.
"Vậy làm thế nào em mới hết giận đây?" Hoắc Lương Châu ghé sát vào tai cậu thiếu gia nhỏ nói.
Chóp tai cậu bắt đầu đỏ lên, nóng ran, nóng bừng.
"Ngày mai, anh đồng ý với em vài điều kiện, em sẽ tha thứ cho anh." Cuối cùng Kỳ Mạt cũng nói ra mục đích của mình.
Hoắc Lương Châu nghĩ thầm, đừng nói một, em vui, trăm cái cũng được.
"Em nói đi, chỉ cần không quá đáng, anh đều đồng ý." Hoắc Lương Châu ngồi khoanh chân xuống cạnh cậu thiếu gia nhỏ, hướng về phía cục cưng nhỏ chào hỏi, anh đang "câu dẫn" cục cưng nhà mình.
Cục cưng nhỏ vốn đang ngồi ở một bên khác của daddy.
Rất nhanh đã bị ba "câu dẫn".
Bé con rụt bàn chân nhỏ từ trong nước lại, rồi "roẹt roẹt roẹt" bò về phía ba.
3
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
