TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

"Tôi hiểu lầm cái gì chứ? Anh nửa đêm nửa hôm đến nhà tôi câu dẫn chồng tôi! Những bức ảnh, tin nhắn mập mờ anh tạo ra bên ngoài tôi đều mặc kệ. Kỳ Hoài, anh thật sự nghĩ tôi mù à? Giờ anh còn dám câu dẫn đến tận nhà tôi nữa. Đồ khốn nạn, cút ngay! Cút đi!" Kỳ Mạt với vẻ mặt "hung dữ" đáng yêu kiểu trẻ con, trông như muốn cắn người.

Kỳ Hoài nhìn Kỳ Mạt với vẻ mặt như muốn cắn người, rồi nhìn sang Hoắc Lương Châu: "Hoắc Tổng."

"Cậu về trước đi, Tiểu Mạt nhà tôi không vui rồi." Hoắc Lương Châu nói.

Kỳ Hoài nghe xong, nghiến chặt răng sau: "Được.

Vậy anh giải thích với em họ một chút nhé, tôi thật sự không làm gì cả.

Những chuyện kia đều là phóng viên giải trí “thêu dệt”, em họ phải tin tôi."

"Cút! Vậy đám phóng viên giải trí kia sao không thêu dệt chuyện của người khác mà cứ phải thêu dệt chuyện của anh? Không có lửa làm sao có khói!" Kỳ Mạt vừa chỉ vào Kỳ Hoài vừa mắng.

Lần đầu tiên Kỳ Hoài phát hiện ra khi em họ nổi giận, miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy, chẳng phải cậu ta vốn không giỏi ăn nói sao?

Nhìn người kia chạy trối chết, Hoắc Lương Châu đưa tay xoa xoa gáy cậu thiếu gia nhỏ.

"Ngoan nào. Cái tâm tư nhỏ nhoi ấy của hắn anh biết mà, chỉ là muốn “ké fame” tí thôi. Ngày thường anh lười chẳng thèm bận tâm. Nếu em không thích, sau này sẽ không có chuyện này nữa." Hoắc Lương Châu hạ giọng giải thích.

Kỳ Mạt nghe xong, trừng mắt nhìn người trước mặt: "Anh rõ ràng biết hắn ta không có ý tốt mà vẫn cho hắn cơ hội.

Anh cũng là đồ xấu xa. Trả cục cưng cho em! Không cho anh bế nữa."

Hoắc Lương Châu nhìn vòng tay trống rỗng, cục cưng nhỏ của anh đã bị cậu thiếu gia nhỏ giật mất rồi.

Quan trọng nhất là, cậu thiếu gia nhỏ không chỉ rõ ràng đang ghen, cậu ấy còn giận thật rồi.

Hoắc Lương Châu à, có phải mình "tự lấy đá đập chân mình" rồi không?

Chơi hơi quá rồi.

Nhưng không chọc một chút, cậu thiếu gia nhỏ lại thấy mình chẳng được ai nhòm ngó, chẳng buồn ghen.

Hoắc Lương Châu cười khẽ, gửi tin nhắn cho trợ lý.

Cậu thiếu gia nhỏ hẳn sẽ thích món quà ngày mai.

Kỳ Mạt phồng má giận dỗi ôm cục cưng nhỏ đến phòng vẽ trên tầng ba của mình.

Nhìn cục cưng nhỏ được vẽ dở, ừm, đáng yêu quá, đáng yêu quá, cứ bé bỏng đáng yêu (kiểu "na nảy na nỉ")...

Bây giờ không có thời gian, đợi mạt thế đến rồi cậu có cả đống thời gian.

Lúc đó có thể ngày nào cũng vẽ cục cưng nhỏ, còn có ảnh nữa, mai đi in một đống ra luôn.

Để lại sau này làm kỷ niệm cho mấy cục cưng.

Nhưng mà, đánh người, tay đau quá.

Kỳ Mạt nhìn lòng bàn tay mình đỏ ửng, nước mắt chực trào ở khóe mi, thấy hơi tủi thân...

Cạch, tiếng mở cửa khẽ vang lên.

Kỳ Mạt quay đầu, cục cưng nhỏ trong lòng cũng quay theo.

Thấy người đẩy cửa bước vào, Kỳ Mạt hít hít mũi, tủi thân nhìn rồi đưa tay ra.

Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia nhỏ đang tủi thân, đưa tay ra là ý gì đây?

Sau đó anh nhận ra lòng bàn tay trắng nõn của cậu thiếu gia nhỏ đỏ ửng cả mảng.

Đây là, tự đánh vào tay mình đau rồi à!

Cậu còn biết tủi thân cơ à.

Mặt người ta bị cậu đánh sưng cả lên rồi kia.

Kỳ Hoài thế mà không khóc.

Nhưng cậu thiếu gia nhỏ nhà mình trông cứ như sắp khóc đến nơi.

"Bị thương rồi." Hoắc Lương Châu nắm lấy tay cậu thiếu gia nhỏ, thổi phù phù.

Kỳ Mạt "ừm" một tiếng.

"Đau." Kỳ Mạt nũng nịu.

3

0

1 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.