TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Hạ Nhuyễn: "???" Ánh mắt nghi hoặc nhìn sang tài xế.

Tài xế lảng tránh ánh mắt cô: "Hạ tiểu thư, dây an toàn ghế phụ bị hỏng rồi ạ."

Ánh mắt cô dừng lại trên sợi dây an toàn như mới tinh, chẳng còn lời nào để nói, đành ngồi vào ghế sau, nép sát vào cửa xe, sợ nam chính bất ngờ phát rồ lên vì rượu.

Không khí trong xe tràn ngập mùi hương lạnh lẽo của hoa mai trên người Bùi Cẩn. Anh ngồi yên tĩnh, dáng vẻ thanh nhã tựa vào ghế sau, nếu không vì mùi rượu, cô còn tưởng anh đang giả vờ ngủ.

"Quản gia, chú đưa Bùi tiên sinh về nơi hắn ở thường ngày trước rồi hẳn đưa tôi về biệt thự." Hạ Nhuyễn không quên dặn tài xế.

Tài xế nhớ lại lời ông cụ Bùi dặn: "Xin lỗi, Hạ tiểu thư, ông cụ nói tối nay Bùi thiếu gia ở đâu thì cô cũng phải ở đó." Ông cụ vì muốn tác hợp họ mà không tiếc tâm huyết.

Hạ Nhuyễn: "…"

"Không sao, chú cứ nói là tôi yêu cầu, chú cứ đưa Bùi tiên sinh về trước đi." Cô không đời nào chịu ngủ chung một biệt thự với anh.

Đừng nói cô khó chịu, chỉ sợ sáng mai anh tỉnh dậy lại nghĩ cô đã làm gì anh, rồi tưởng cô quyến rũ hay dụ dỗ anh thì to chuyện.

Tài xế vừa lái xe vừa khó xử từ chối: "Hạ tiểu thư, xin đừng làm khó tôi, tính ông cụ cô cũng biết rồi đấy, lỡ ông ấy nổi giận thì tôi không gánh nổi đâu."

Nghe đến ông cụ, Hạ Nhuyễn cũng chẳng nỡ ép thêm, im lặng tựa vào cửa sổ, ngẩn người.

May mà Bùi Cẩn yên tĩnh, xe cuối cùng cũng dừng trước cổng biệt thự. Biết là tránh không nổi, cô cũng không do dự nhiều, nhanh chóng xuống xe định kéo anh xuống thì phát hiện: nặng dã man!

Dùng hết mấy kiểu đỡ cũng không xong, cô quay sang định nhờ tài xế giúp thì nhìn thấy ánh mắt trốn tránh.

Hạ Nhuyễn gần như hết sức chịu đựng, biết chắc là ý ông cụ, đành vòng tay ôm eo Bùi Cẩn kéo anh ra khỏi xe.

Nhìn từ xa giống hệt như cô đang tựa vào lòng Bùi Cẩn, mặt Hạ Nhuyễn đỏ bừng muốn chửi thề: "Nặng chết đi được!"

Cằn nhằn một câu đầy bất mãn, cô nghỉ một chút rồi tiếp tục đỡ anh vào nhà. May mà cổng nhà gần, không thì cô chết mất.

"Các người mau mở cửa phòng hắn ra đi." Cô chẳng mong họ giúp mình dìu người nữa, chỉ là không biết phòng Bùi Cẩn nằm đâu.

Tiểu Phương phản ứng nhanh nhất: "bịch bịch bịch" chạy lên lầu mở cánh cửa ngay cạnh phòng Hạ Nhuyễn, thì ra là có điện thoại từ nhà từ đường gọi tới dặn ai cũng không được giúp cô.

Phòng... ngay cạnh phòng mình? Hạ Nhuyễn cố nén ham muốn đổi phòng.

Giờ còn phải dìu anh lên cầu thang… May mà anh vẫn bước được, dù chậm.

Cô gồng gánh cả một người đàn ông, vai bị anh tì lên chắc đỏ hết rồi. Cắn răng, hít thở vài hơi, cuối cùng cũng lên được lầu hai. Chưa kịp thở phào...

Cơ thể Bùi Cẩn nghiêng xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm khiến cô mềm cả chân.

Suýt nữa cô đã ném anh xuống cầu thang! Nhưng vẫn cố nhịn.

Tiểu Phương muốn giúp nhưng bị người hầu bên cạnh ngăn lại: "Cô không muốn làm nữa à? Nếu cô làm hỏng việc này, ông cụ và Hạ tiểu thư đều không tha cho cô đâu."

"Nhưng… nhưng Hạ tiểu thư trông có vẻ không muốn gần thiếu gia."

"Cô còn nhỏ chưa hiểu, Hạ tiểu thư ngại đấy, chỉ là xấu hổ thôi."

Tiểu Phương lưỡng lự, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy…"

Hạ Nhuyễn đỡ Bùi Cẩn vào phòng, định đỡ anh lên giường nhưng đối phương quá nặng, kéo luôn cả cô ngã xuống nệm mềm.

12

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.