0 chữ
Chương 20
Chương 20
Bị nhìn chằm chằm, Hạ Nhuyễn nhíu mày. Cô không biết mấy người trước mặt có phải là các nhân vật phụ không.
Chỉ cần cái nhíu mày nhẹ thôi cũng đủ khiến người khác tan chảy.
Mặc Thiên Thần rít mạnh một hơi thuốc, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhuyễn.
Trước đây cô ăn mặc lòe loẹt, không bằng dáng vẻ đơn giản hôm nay lại khiến người ta xao xuyến hơn.
Hạ Nhuyễn đến trước mặt Bùi Cẩn. Cô không hề muốn đυ.ng vào anh.
"Làm ơn giúp tôi đưa hắn vào xe." Giọng cô nhẹ nhàng, đặc biệt nổi bật giữa không gian ồn ào.
Người đang đỡ Bùi Cẩn tỏ ra ngạc nhiên. Hắn không phải chưa gặp Hạ Nhuyễn, ấn tượng về cô là kẻ kiêu căng, ngạo mạn, luôn tìm cách lấy lòng Bùi Cẩn.
Hiện tại ông cụ Bùi cho người chuốc say Bùi Cẩn, chẳng phải là để Hạ Nhuyễn có cơ hội ra tay sao? Nguyên Ngọc âm thầm quan sát.
Bộ đồ Hạ Nhuyễn mặc kín đáo, chỉ để lộ chiếc cổ trắng muốt và gương mặt đẹp đến mê hồn.
Thấy hắn không nhúc nhích, Hạ Nhuyễn cũng chẳng thèm để ý ánh mắt của mấy thiếu gia bên cạnh.
Tưởng là Nguyên Ngọc không nghe thấy, Hạ Nhuyễn không định lặp lại. Cô mặc đồ kín mít, có chạm vào anh cũng chỉ là chạm qua lớp vải, miễn cưỡng chịu được.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được." Nguyên Ngọc liếc nhìn dáng người nhỏ bé của cô. Ông cụ muốn cô và Bùi Cẩn tiếp xúc nhiều hơn, cơ hội tốt như vậy sao hắn lại cướp mất. Hắn không muốn bị ông cụ lườm chết đâu.
Điều khiến hắn bất ngờ là Hạ Nhuyễn lại chủ động mở lời.
Chẳng phải Hạ Nhuyễn yêu Bùi Cẩn đến chết đi sống lại sao? Bỏ lỡ cơ hội thế này ư?
Việc Nguyên Ngọc từ chối nằm ngoài dự đoán của cô. Nghĩ lại, chắc lại là trò của ông cụ nữa rồi.
Cô hít sâu một hơi, chấp nhận số phận mà khoác tay Bùi Cẩn lên vai mình. Hương thơm thanh mát xen lẫn mùi rượu phảng phất quanh mũi, hormone nam tính mãnh liệt bao trùm lấy cô. Cơ thể Hạ Nhuyễn khựng lại, cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu, đỡ anh đi được hai bước.
May mà anh vẫn còn biết đi, chứ với sức cô, có hai người cũng không đỡ nổi người đàn ông cao to thế này.
Dù Bùi Cẩn đi được, Hạ Nhuyễn vẫn phải loạng choạng dìu anh.
Hà Vân Châu dường như thấy cảnh tượng gì đó thú vị, khẽ cười một tiếng.
Hạ Nhuyễn quấn kín người, hình ảnh này khiến Mặc Thiên Thần bật cười, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét cười không rõ ý: "Có vẻ cô ta đã thông minh hơn, biết chơi trò lạt mềm buộc chặt rồi đấy."
Hà Vân Châu chỉ liếc qua bóng dáng hai người kia, giọng thờ ơ: "Không phải người đó thì có giở trò gì cũng vô dụng thôi."
Mặc Thiên Thần bật cười, không đồng tình: "Là Bùi Cẩn nói vậy với cậu à? Hay Vân Thư nói?"
Sắc mặt Hà Vân Châu sầm xuống, không đáp. Mặc Thiên Thần nhìn thẳng hắn mấy giây: "Dù chúng ta có là đối thủ cạnh tranh, cũng không thể để Bùi Cẩn thật sự dính dáng tới Trương Vân Thư." Chẳng qua là cô ta đơn phương mà thôi.
"Cô ấy sắp về nước rồi, Hạ Nhuyễn chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem."
Hà Vân Châu đẩy gọng kính mảnh bằng ngón tay, giọng trầm thấp: "Cô ấy có làm ầm thế nào cũng không liên quan đến tôi, nhưng nếu dám làm tổn thương Vân Thư…"
Ánh mắt luôn dịu dàng kia giờ qua lớp kính lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Mặc Thiên Thần dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt dõi theo Hạ Nhuyễn đang cố gắng đưa Bùi Cẩn lên xe, khẽ thở dài: "Ai mà chẳng vậy…"
Lúc này, Hạ Nhuyễn đâu hay biết chỉ vì đỡ một người mà lại khiến hai nam phụ nổi giận với mình. Vất vả lắm mới đỡ được Bùi Cẩn lên xe, cô toan ngồi vào ghế phụ thì kéo cửa mãi không được…
Chỉ cần cái nhíu mày nhẹ thôi cũng đủ khiến người khác tan chảy.
Mặc Thiên Thần rít mạnh một hơi thuốc, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhuyễn.
Trước đây cô ăn mặc lòe loẹt, không bằng dáng vẻ đơn giản hôm nay lại khiến người ta xao xuyến hơn.
Hạ Nhuyễn đến trước mặt Bùi Cẩn. Cô không hề muốn đυ.ng vào anh.
"Làm ơn giúp tôi đưa hắn vào xe." Giọng cô nhẹ nhàng, đặc biệt nổi bật giữa không gian ồn ào.
Người đang đỡ Bùi Cẩn tỏ ra ngạc nhiên. Hắn không phải chưa gặp Hạ Nhuyễn, ấn tượng về cô là kẻ kiêu căng, ngạo mạn, luôn tìm cách lấy lòng Bùi Cẩn.
Hiện tại ông cụ Bùi cho người chuốc say Bùi Cẩn, chẳng phải là để Hạ Nhuyễn có cơ hội ra tay sao? Nguyên Ngọc âm thầm quan sát.
Thấy hắn không nhúc nhích, Hạ Nhuyễn cũng chẳng thèm để ý ánh mắt của mấy thiếu gia bên cạnh.
Tưởng là Nguyên Ngọc không nghe thấy, Hạ Nhuyễn không định lặp lại. Cô mặc đồ kín mít, có chạm vào anh cũng chỉ là chạm qua lớp vải, miễn cưỡng chịu được.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được." Nguyên Ngọc liếc nhìn dáng người nhỏ bé của cô. Ông cụ muốn cô và Bùi Cẩn tiếp xúc nhiều hơn, cơ hội tốt như vậy sao hắn lại cướp mất. Hắn không muốn bị ông cụ lườm chết đâu.
Điều khiến hắn bất ngờ là Hạ Nhuyễn lại chủ động mở lời.
Chẳng phải Hạ Nhuyễn yêu Bùi Cẩn đến chết đi sống lại sao? Bỏ lỡ cơ hội thế này ư?
Việc Nguyên Ngọc từ chối nằm ngoài dự đoán của cô. Nghĩ lại, chắc lại là trò của ông cụ nữa rồi.
May mà anh vẫn còn biết đi, chứ với sức cô, có hai người cũng không đỡ nổi người đàn ông cao to thế này.
Dù Bùi Cẩn đi được, Hạ Nhuyễn vẫn phải loạng choạng dìu anh.
Hà Vân Châu dường như thấy cảnh tượng gì đó thú vị, khẽ cười một tiếng.
Hạ Nhuyễn quấn kín người, hình ảnh này khiến Mặc Thiên Thần bật cười, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét cười không rõ ý: "Có vẻ cô ta đã thông minh hơn, biết chơi trò lạt mềm buộc chặt rồi đấy."
Hà Vân Châu chỉ liếc qua bóng dáng hai người kia, giọng thờ ơ: "Không phải người đó thì có giở trò gì cũng vô dụng thôi."
Sắc mặt Hà Vân Châu sầm xuống, không đáp. Mặc Thiên Thần nhìn thẳng hắn mấy giây: "Dù chúng ta có là đối thủ cạnh tranh, cũng không thể để Bùi Cẩn thật sự dính dáng tới Trương Vân Thư." Chẳng qua là cô ta đơn phương mà thôi.
"Cô ấy sắp về nước rồi, Hạ Nhuyễn chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem."
Hà Vân Châu đẩy gọng kính mảnh bằng ngón tay, giọng trầm thấp: "Cô ấy có làm ầm thế nào cũng không liên quan đến tôi, nhưng nếu dám làm tổn thương Vân Thư…"
Ánh mắt luôn dịu dàng kia giờ qua lớp kính lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Mặc Thiên Thần dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt dõi theo Hạ Nhuyễn đang cố gắng đưa Bùi Cẩn lên xe, khẽ thở dài: "Ai mà chẳng vậy…"
Lúc này, Hạ Nhuyễn đâu hay biết chỉ vì đỡ một người mà lại khiến hai nam phụ nổi giận với mình. Vất vả lắm mới đỡ được Bùi Cẩn lên xe, cô toan ngồi vào ghế phụ thì kéo cửa mãi không được…
12
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
