TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Đây cũng là nguyên nhân khiến A Thành không lập tức tấn công.

"..."

Dường như nữ sinh trước mặt đã nói gì đó, toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể A Thành đều rất căng thẳng, anh ta hạ giọng nói:

"Em nói gì cơ?"

Cô bé lặp lại lần nữa.

"... Anh đã nhìn thấy chưa?"

A Thành không hiểu ra sao.

Thấy cái gì?

A Thành không trả lời, tay anh ta đã cầm súng, kiểu lính đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh như bọn họ, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, họ có thể nổ súng trong vòng chưa đầy một giây.

Cho dù không thể làm tổn thương đến sinh vật biến dị dạng linh dị nhưng ít nhất có thể tranh thủ thời gian để nhắc nhở đồng đội.

Nhưng dường như sự im lặng của A Thành cũng không phải là một lựa chọn tốt, cô bé vốn đang cúi đầu ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt thanh tú, trong mắt chứa đầy đau thương và căm hận.

Sự căm hận mãnh liệt đó khiến A Thành sững sờ, vô thức hỏi: "Em đã gặp chuyện gì?"

Nhưng nữ sinh không trả lời anh ta, cô bé chỉ nói một câu.

"... Anh cũng giả vờ như không nhìn thấy ư?"

Nói xong bèn rưng rưng như sắp khóc, sau đó lại cúi đầu xuống.

A Thành động lòng trắc ẩn, anh ta tiến lên một bước, giọng dịu xuống.

"Cô bé, em gặp phải chuyện gì, anh là quân nhân của chính phủ, anh có thể giúp em."

Cô bé lại đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã thay đổi từ lâu.

Vẻ mặt đau khổ ban đầu đã không còn, thay vào đó là khóe miệng toét đến sau tai.

Trên mặt cô bé hiện lên một nụ cười rất lớn, gần như là chia mặt cô bé thành hai nửa.

Đôi mắt trợn tròn, trong mắt không hề có ý cười mà trống rỗng quỷ dị giống như hai viên thủy tinh.

Sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, cô bé nghiêng đầu, trên cổ xuất hiện một vết rách lớn, lộ ra gân mạch và xương trắng máu thịt be bét ở bên trong.

Đầu cô bé chỉ còn một chút da thịt nối liền với cơ thể, toàn bộ đầu gục về phía trước với một góc độ không thể tưởng tượng nổi.

Đôi mắt giống như hai viên thủy tinh nhìn A Thành chằm chằm, trên mặt còn mang nụ cười quá mức mà quỷ dị kia.

Máu tươi nơi cổ không ngừng tuôn ra như suối, chẳng mấy chốc đã nhuộm đồng phục trên người cô bé thành màu đỏ tươi, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

A Thành sợ đến giật nảy mình, không suy nghĩ gì đã vô thức muốn nổ súng bảo vệ bản thân.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, nữ sinh vốn đang ở trước mắt anh ta đột nhiên biến mất.

Một giây sau anh ta cảm nhận được có một bàn tay lạnh lẽo bịt kín mũi miệng anh ta, một tay khác vạch đầu anh ta.

Cổ anh ta đau đớn dữ dội, hai mắt A Thành tối sầm lại, đầu chậm rãi gục xuống.

Tùy Ninh đang tìm kiếm ở phòng ngủ của nữ sinh, với trực giác của cô, tuy trường học có tổng cộng hai mươi người chết, trong đó còn có một người quản lý ký túc xá và một giáo viên.

Nhưng không có lần nào giống lần cuối cùng, chết một lúc năm nữ sinh ở trong ký túc xá.

Chắc chắn ký túc xá kia có vấn đề.

Khi Ôn Lương phát hiện A Thành tử vong, Tùy Ninh cũng đang tìm manh mối ở phòng 304.

Phòng 304 còn giữ nguyên hiện trường vụ án, cảnh sát chỉ mang thi thể đi, vẫn còn những vết máu lớn và dấu vết giãy giụa.

Tùy Ninh có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng năm người này bị nhốt trong căn phòng này và bị gϊếŧ từng người một.

Với lượng máu ở hiện trường, đoán chừng mỗi người đều gần như mất máu hoàn toàn.

Tùy Ninh ngẩng đầu lên, trên trần nhà có không ít máu tươi bị bắn lên.

Tùy Ninh: “Chỉ có động mạch cổ bị cắt, máu mới có thể bắn tung tóe cao như vậy.”

Bên phía Mạch Kỳ cũng tìm được tài liệu: “Từ manh mối do cảnh sát cung cấp, mỗi nạn nhân đều tử vong sau khi bị xé rách cổ.”

Tùy Ninh bắt được điểm mấu chốt, không phải bọn họ bị cắt cổ bằng công cụ sắc bén, mà là bị xé rách.

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.