TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Sợ cô suy nghĩ nhiều, mà bản thân là đàn ông cũng không tiện đôi co với đám bà tám nhiều chuyện này, Lý Quốc Cường chỉ biết cúi đầu lẳng lặng đi tiếp, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Đường trong thôn chủ yếu là đường đất, sau cơn mưa lại càng lầy lội khó đi.

Muốn theo kịp bước chân của người đàn ông phía trước, Tô Ninh phải chạy nhỏ, chân mày nhíu lại khi nhìn thấy váy và đôi giày da nhỏ của mình lấm tấm bùn đất. Cô chỉ có thể tự trách bản thân sáng nay ra cửa đã chọn sai trang phục.

May mắn là đôi giày của cô là giày đế bằng, ngoài việc bị bẩn thì cũng không lo bị trẹo chân hay ngã.

“Tới rồi, nha đầu Tô, cháu cứ ngồi nghỉ trong sân một lát, chú đi tìm đại đội trưởng.”

“Cảm ơn chú Lý.”

“Khách sáo gì chứ! Chờ một lát nhé, chú sẽ quay lại ngay!”

Trong nhà chẳng có ai tiếp khách, mọi người đều ra đồng làm việc hết. Cảm thấy hơi ngại, Lý Quốc Cường vội vàng mang ra một chiếc ghế gỗ còn khá mới, dặn dò qua loa một câu rồi hấp tấp xoay người rời đi.

...

Thoáng cái đã đến một giờ chiều, vậy mà cô vẫn chưa được ăn một bữa nóng hổi nào, chỉ mải miết ngồi xe rồi đi đường.

Bụng bắt đầu réo ùng ục, lúc này Tô Ninh mới hối hận vì sao không nghĩ đến việc mua sẵn ít đồ ăn dự trữ trong không gian của mình?

Xem ra, ngoài hạt giống và gia súc, cô còn phải sắp xếp lại toàn bộ các phòng trong tiểu viện của mình. Đặc biệt là nhà bếp và phòng ngủ, đồ đạc trong đó nhất định phải đầy đủ.

Phòng khi sau này có chuyện bất ngờ xảy ra, cô có thể vào trong không gian mà vẫn có chỗ ăn, chỗ ngủ.

“Là cô gái này à?”

Một giọng nói bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tô Ninh ngẩng đầu, thấy Lý Quốc Cường dẫn theo một ông lão trông chừng năm, sáu mươi tuổi nhưng vóc dáng rắn rỏi, cô vội vàng đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

“Chào ông ạ.”

Lý Đại Trụ mỉm cười gật đầu, quan sát cô gái trước mặt...

Làn da trắng hồng, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt long lanh sáng rõ, ừm, là một cô gái tốt!

“Tôi không hỏi cháu mua mấy thứ đó để làm gì. Nhưng tính gộp lại thì không rẻ đâu, cháu có thể tự quyết định được không?”

Trong lòng tuy có chút thắc mắc, nhưng so với những gì Lý Quốc Cường nói về người đại đội trưởng nghiêm khắc và khó tính này, hình như lại không giống lắm.

Mà thôi, ông ấy đồng ý thì vẫn hơn là phải tốn công tranh luận.

“Có thể ạ. Chỉ cần có hàng, cháu có thể tự quyết định.”

6

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.