0 chữ
Chương 9
Chương 9
Mạc Chấn Bang chú ý tới, nửa vạt váy bên dưới tấm chăn lông dê của cô ấy, trống rỗng.
"Đó là cháu gái ngoại của tôi." Thịnh Bội San thu hồi ánh mắt từ bức tranh, tiếp tục giải thích với cảnh sát: "Mất khi mới sáu tháng tuổi."
Cô ấy rũ mắt xuống, giọng nói rất khẽ: "Ba tôi nói, vị trí này, để dành cho đứa trẻ không về nhà."
Đó là ác mộng của Thịnh gia.
Trần Triều Thanh khoác vai vợ: "Chuyện cũ hai mươi năm trước rồi, không liên quan đến vụ án này."
"Đã nói chuyện cũ không nhắc lại, vậy tình hình trước mắt thì sao…" Chúc Tình ngẩng mắt: "Ví dụ như Thịnh tiểu thiếu gia ở phòng trẻ em."
Tách trà của Thịnh Bội San rơi xuống đĩa sứ xương mạ vàng, ngay cả thìa trà cũng được chồng giúp đỡ chỉnh lại.
Trong lòng mấy vị cảnh sát hơi chấn động, còn giả vờ trấn định, tránh cho sếp Mạc so sánh xong lại chê bọn họ phá án còn chậm hơn cả ốc sên.
Mạc Chấn Bang cũng lộ vẻ ngoài ý muốn.
Cuộc chiến tranh giành gia sản còn chưa bắt đầu, lại xuất hiện một tiểu thiếu gia, sợ là chó săn lại truyền tin ông lão bảy mươi còn tráng kiện, trong nhà giấu thái tử gia chân chính.
...
Bên tay vịn cầu thang lầu ba, tiểu thiếu gia lén trốn ra ngoài, vừa định biểu diễn một màn trượt cầu thang, thì nghe thấy lời chị gái nói.
Cậu bé không trượt cầu thang nữa, hai tay chống vào tay vịn, nhìn xuống dưới.
Trong nhà có thêm rất nhiều người lạ, người Thịnh Phóng quen biết duy nhất, là “vệ sĩ” của cậu.
Vệ sĩ lơ là nhiệm vụ, không kè kè bên cạnh chơi với cậu, ngược lại đứng ở phòng khách xem tranh sơn dầu.
Những lời người lớn nói, đứa trẻ cái hiểu cái không.
Tiếng phổ thông của cô giúp việc Philippines Marisa bình thường, chỉ có thể hiểu đại khái, nhưng cũng biết khi nghe thấy từ nhạy cảm, thì che tai tiểu thiếu gia lại.
Bàn tay của Marisa béo ú.
Tai của tiểu thiếu gia bị che lại, vẫn còn khe hở.
Vẻ mặt của Trần Triều Thanh lạnh xuống.
"Ai biết xương trắng tại sao lại ở đây? Đây là chuyện thuộc về bổn phận của cảnh sát các người."
"Làm phiền các sếp phá án chú ý đến sự riêng tư của Thịnh gia, nếu gây ra sự chú ý của giới truyền thông, tôi nhất định đến phòng khiếu nại của sở cảnh sát đòi lại công bằng."
Marisa hít một ngụm khí lạnh.
Nếu để đứa trẻ ba tuổi nghe thấy lò sưởi giấu xương trắng, ngủ cũng sẽ gặp ác mộng.
"Khi ba vợ mẹ vợ còn sống, tường đồng vách sắt bảo vệ em trai út, Thịnh gia đã từng mất đi một đứa trẻ, không muốn trải qua chuyện đó thêm một lần nào nữa."
Marisa lại hít một ngụm khí lạnh.
"Đó là cháu gái ngoại của tôi." Thịnh Bội San thu hồi ánh mắt từ bức tranh, tiếp tục giải thích với cảnh sát: "Mất khi mới sáu tháng tuổi."
Cô ấy rũ mắt xuống, giọng nói rất khẽ: "Ba tôi nói, vị trí này, để dành cho đứa trẻ không về nhà."
Đó là ác mộng của Thịnh gia.
Trần Triều Thanh khoác vai vợ: "Chuyện cũ hai mươi năm trước rồi, không liên quan đến vụ án này."
"Đã nói chuyện cũ không nhắc lại, vậy tình hình trước mắt thì sao…" Chúc Tình ngẩng mắt: "Ví dụ như Thịnh tiểu thiếu gia ở phòng trẻ em."
Tách trà của Thịnh Bội San rơi xuống đĩa sứ xương mạ vàng, ngay cả thìa trà cũng được chồng giúp đỡ chỉnh lại.
Trong lòng mấy vị cảnh sát hơi chấn động, còn giả vờ trấn định, tránh cho sếp Mạc so sánh xong lại chê bọn họ phá án còn chậm hơn cả ốc sên.
Cuộc chiến tranh giành gia sản còn chưa bắt đầu, lại xuất hiện một tiểu thiếu gia, sợ là chó săn lại truyền tin ông lão bảy mươi còn tráng kiện, trong nhà giấu thái tử gia chân chính.
...
Bên tay vịn cầu thang lầu ba, tiểu thiếu gia lén trốn ra ngoài, vừa định biểu diễn một màn trượt cầu thang, thì nghe thấy lời chị gái nói.
Cậu bé không trượt cầu thang nữa, hai tay chống vào tay vịn, nhìn xuống dưới.
Trong nhà có thêm rất nhiều người lạ, người Thịnh Phóng quen biết duy nhất, là “vệ sĩ” của cậu.
Vệ sĩ lơ là nhiệm vụ, không kè kè bên cạnh chơi với cậu, ngược lại đứng ở phòng khách xem tranh sơn dầu.
Những lời người lớn nói, đứa trẻ cái hiểu cái không.
Tiếng phổ thông của cô giúp việc Philippines Marisa bình thường, chỉ có thể hiểu đại khái, nhưng cũng biết khi nghe thấy từ nhạy cảm, thì che tai tiểu thiếu gia lại.
Tai của tiểu thiếu gia bị che lại, vẫn còn khe hở.
Vẻ mặt của Trần Triều Thanh lạnh xuống.
"Ai biết xương trắng tại sao lại ở đây? Đây là chuyện thuộc về bổn phận của cảnh sát các người."
"Làm phiền các sếp phá án chú ý đến sự riêng tư của Thịnh gia, nếu gây ra sự chú ý của giới truyền thông, tôi nhất định đến phòng khiếu nại của sở cảnh sát đòi lại công bằng."
Marisa hít một ngụm khí lạnh.
Nếu để đứa trẻ ba tuổi nghe thấy lò sưởi giấu xương trắng, ngủ cũng sẽ gặp ác mộng.
"Khi ba vợ mẹ vợ còn sống, tường đồng vách sắt bảo vệ em trai út, Thịnh gia đã từng mất đi một đứa trẻ, không muốn trải qua chuyện đó thêm một lần nào nữa."
Marisa lại hít một ngụm khí lạnh.
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
