0 chữ
Chương 10
Chương 10
Cảm ơn trời đất tiểu thiếu gia không truy hỏi đứa trẻ mấy đi là có ý gì, đứa trẻ ba tuổi nghe thấy chuyện này, ban đêm sẽ thấy ác mộng la hét mất.
"Tiểu thiếu gia, nên về phòng xem phim hoạt hình rồi." Marisa lo lắng bất an: "Những chuyện này không phải là những chuyện mà trẻ con có thể nghe."
Những ngày này, Marisa ở Thịnh gia, sớm đã nắm rõ tính khí phản nghịch của tiểu thiếu gia.
Càng ngăn cản, cậu càng muốn làm náo loạn trời long đất lở.
Marisa khó xử đứng im tại chỗ, cố gắng dùng thân hình đồ sộ che khuất tầm nhìn của đứa trẻ.
"Marisa, cháu gái ngoại là gì?"
Marisa làm sao mà hiểu rõ được những quan hệ thân thuộc phức tạp này.
Cô ấy sờ gáy, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu.
Tiểu thiếu gia ngồi xổm thành một cục nhỏ, hai tay chống cằm, nghi ngờ suy nghĩ về vấn đề này.
Cậu thông minh như vậy, sao có thể bị làm khó được chứ?
Cũng vào lúc này, Chúc Tình giống như cảm giác được ánh mắt nóng rực, ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cách ba tầng cầu thang xoắn ốc, tiểu thiếu gia đứng dậy, hếch cằm, khí vũ hiên ngang.
Trong một mảnh kim bích giao huy, ống quần trắng bạc của cô cảnh sát nhỏ nghèo khó dính nước đọng bị bọc trong bọc giày bảo hộ, vô cùng bắt mắt, có vẻ lạc lõng.
Cậu bé nhớ kỹ mình vừa trở thành bại tướng dưới tay nữ vệ sĩ, nếu không phải có người ở dưới lầu ngắt lời, rất có thể cậu bé đã bị cô quật ngã.
Phải phản kích, đánh không lại, thì chửi lại.
Cậu bé dồn hết tinh thần hồi tưởng, từ kinh nghiệm sống của mình mà tìm kiếm những lời nói cay độc nhất.
Xíu mại! Đậu phụ thối! Sâu kèn!
Gương mặt tròn nhỏ của tiểu thiếu gia giống như bánh bao xá xíu, bĩu môi hung dữ.
Làm ra bộ dạng già đời ôm cánh tay, học theo đám giang hồ Chợ Miếu trên TV, vừa định mở miệng…
Chúc Tình quay đầu đi.
Đầu gấu Bán Sơn: “...”
Tức, chết, đi, được!
…
Mặc dù vật chứng chính trong lò sưởi đã được chuyển đến phòng pháp chứng, nhị cô gia Trần Triều Thanh vẫn lo lắng không biết vợ mình có chịu đựng nổi không, nên cân nhắc chuyển đi, nhưng quy định của quỹ tín thác gia tộc lại yêu cầu người thừa kế phải sống chung đủ một trăm ngày, vì vậy anh ta chỉ có thể giúp Thịnh Bội San quấn chặt thêm chiếc khăn choàng lông dê.
May mắn thay, hai căn biệt thự được thông nhau, tương đối độc lập, Trần Triều Thanh nửa ôm vai Thịnh Bội San: "Xin lỗi, vợ tôi bị tim đập nhanh, tôi phải đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước."
Nhị tiểu thư nhà họ Thịnh yếu ớt dựa vào người chồng, tóc sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Tiểu thiếu gia, nên về phòng xem phim hoạt hình rồi." Marisa lo lắng bất an: "Những chuyện này không phải là những chuyện mà trẻ con có thể nghe."
Những ngày này, Marisa ở Thịnh gia, sớm đã nắm rõ tính khí phản nghịch của tiểu thiếu gia.
Càng ngăn cản, cậu càng muốn làm náo loạn trời long đất lở.
Marisa khó xử đứng im tại chỗ, cố gắng dùng thân hình đồ sộ che khuất tầm nhìn của đứa trẻ.
"Marisa, cháu gái ngoại là gì?"
Marisa làm sao mà hiểu rõ được những quan hệ thân thuộc phức tạp này.
Cô ấy sờ gáy, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu.
Tiểu thiếu gia ngồi xổm thành một cục nhỏ, hai tay chống cằm, nghi ngờ suy nghĩ về vấn đề này.
Cũng vào lúc này, Chúc Tình giống như cảm giác được ánh mắt nóng rực, ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cách ba tầng cầu thang xoắn ốc, tiểu thiếu gia đứng dậy, hếch cằm, khí vũ hiên ngang.
Trong một mảnh kim bích giao huy, ống quần trắng bạc của cô cảnh sát nhỏ nghèo khó dính nước đọng bị bọc trong bọc giày bảo hộ, vô cùng bắt mắt, có vẻ lạc lõng.
Cậu bé nhớ kỹ mình vừa trở thành bại tướng dưới tay nữ vệ sĩ, nếu không phải có người ở dưới lầu ngắt lời, rất có thể cậu bé đã bị cô quật ngã.
Phải phản kích, đánh không lại, thì chửi lại.
Cậu bé dồn hết tinh thần hồi tưởng, từ kinh nghiệm sống của mình mà tìm kiếm những lời nói cay độc nhất.
Xíu mại! Đậu phụ thối! Sâu kèn!
Gương mặt tròn nhỏ của tiểu thiếu gia giống như bánh bao xá xíu, bĩu môi hung dữ.
Chúc Tình quay đầu đi.
Đầu gấu Bán Sơn: “...”
Tức, chết, đi, được!
…
Mặc dù vật chứng chính trong lò sưởi đã được chuyển đến phòng pháp chứng, nhị cô gia Trần Triều Thanh vẫn lo lắng không biết vợ mình có chịu đựng nổi không, nên cân nhắc chuyển đi, nhưng quy định của quỹ tín thác gia tộc lại yêu cầu người thừa kế phải sống chung đủ một trăm ngày, vì vậy anh ta chỉ có thể giúp Thịnh Bội San quấn chặt thêm chiếc khăn choàng lông dê.
May mắn thay, hai căn biệt thự được thông nhau, tương đối độc lập, Trần Triều Thanh nửa ôm vai Thịnh Bội San: "Xin lỗi, vợ tôi bị tim đập nhanh, tôi phải đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước."
Nhị tiểu thư nhà họ Thịnh yếu ớt dựa vào người chồng, tóc sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
