TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Suy ngẫm (2)

Nghe thấy phòng bên có tiếng động, Đinh Dao vội nhắm mắt, rụt sâu vào chăn. Nhạy bén cảm nhận được có người đi về phía này, tiếng bước chân là của mẹ cô – Chu Vân Mai. Bà đứng ở cửa rất lâu, Đinh Dao không dám nhúc nhích. Đến khi bước chân rời đi xa dần, cô mới hé mắt nhìn ra ngoài.

"… Ngủ rồi."

"Vậy thì tốt."

Tiếng nói mơ hồ từ phòng bên truyền đến, Đinh Dao thở phào nhẹ nhõm.

Suốt sáu năm qua mất ký ức, cô không khác gì những đứa trẻ khác. Đinh Kiều Kiều còn nhỏ nên quên mất nhiều chuyện, nhưng điều kỳ lạ là sau khi khôi phục ký ức, Đinh Dao nhớ rõ mọi chuyện trong sáu năm ấy, cả lúc mặc tã, mặc quần hở đáy.

Đinh Dao chôn sâu mặt vào gối, xấu hổ không muốn đối diện với ký ức đó. Nhưng chính những kỷ niệm đó khiến cô càng nhận ra ba mẹ hiện tại yêu thương cô biết nhường nào. Tình cảm vốn thuộc về Đinh Kiều Kiều vẫn còn nguyên, chỉ là đột nhiên có thêm ký ức kiếp trước khiến cô cần thời gian thích nghi.

Nghĩ lại sáu năm ngắn ngủi, Đinh Dao hiểu nếu không khôi phục ký ức, cô chắc chắn sẽ đi theo quỹ đạo của cốt truyện, với kết cục không hề tốt đẹp. Giờ đây, cô vô cùng biết ơn vị phán quan kia. Tuy ông ta lạnh lùng, dấu ấn ban cho cũng không rõ công dụng, nhưng việc nhớ lại ký ức đã giúp cô tránh được nhiều chuyện, thế là đủ rồi!

Thật ra Đinh Dao khá khó hiểu, rõ ràng đều là chính cô, chỉ khác mất đi ký ức mười mấy năm, tại sao Đinh Kiều Kiều lại phát triển thành tính cách có phần ích kỷ như vậy?



Sáng hôm sau, Chu Vân Mai chuẩn bị bữa sáng, định vào xem con gái rồi mới đi làm. Tưởng con vẫn còn ngủ vì tối qua không ngủ ngon, không ngờ…

"Kiều Kiều, sao con dậy sớm vậy?"

Đinh Dao ngồi trước bàn học đọc sách. Hai tháng nữa cô sẽ vào lớp một, bộ sách này là Chu Vân Mai nhờ người quen xin về. Nhưng Đinh Kiều Kiều vốn không thích học, sách này mang về cũng chỉ hứng thú lật xem một chút rồi bỏ xó đầy bụi.

"Mẹ ơi."

Đinh Dao khép sách lại, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến bên mẹ nũng nịu. Chu Vân Mai vui vẻ đáp lại, định như thường ngày dọn giường cho con thì bất ngờ phát hiện giường đã được gấp gọn.

"Ôi chao, con gái mẹ biết tự gấp chăn rồi, giỏi quá! Nhưng sau này cứ để đó cho mẹ làm, kẻo mệt đấy!"

Nhìn con gái ngoan ngoãn, Chu Vân Mai vô cùng tự hào. Những người trong xưởng hay nói vợ chồng bà chiều con quá, nuôi thành đứa trẻ không biết làm gì. Họ nên nhìn xem, con gái bà thông minh như thế, chỉ là ba mẹ không nỡ để con làm thôi!

Dù chăn gấp không đẹp, nghiêng ngả, nhưng trong mắt Chu Vân Mai, con gái vẫn tuyệt nhất.

"Mẹ ơi, con lớn rồi, sắp đi học rồi mà!"

Dù có ký ức mười mấy năm, Đinh Dao vẫn rất tự nhiên nũng nịu với mẹ.

"Con gái ngoan của mẹ, con còn lâu mới lớn cơ!" Chu Vân Mai ôm con, dịu dàng dặn dò: "Trên bàn có bữa sáng mẹ chuẩn bị. Ăn xong cứ để bát đũa đó, con đừng rửa nhé!"

Nếu là trước đây bà không dặn, nhưng hôm nay con tự gấp chăn, bà sợ con đi rửa bát lại bị thương.

"Dạ, mẹ."

Đinh Dao ngoan ngoãn gật đầu. Kiếp này được lớn lên bên cạnh mẹ là điều may mắn nhất. Dù ký ức cha mất ùa về, cô biết đây là cơ hội mới. Sống thật tốt mới là điều cha mong muốn nhất.



6

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.