TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Mặt dày (3)

"... Chị dâu vất vả quá, người đông thì bát đũa nhiều, một mình rửa cũng tốn sức lắm nhỉ!"

"Là chuyện nên làm thôi."

Sau khi dọn dẹp bếp xong, Tống Tiểu Thúy vừa đi ra cùng Chu Vân Mai vừa nói những lời dễ nghe.

Chu Vân Mai kín đáo bĩu môi. Bà quá hiểu tính cách của cô em dâu này. Nếu thật sự thấy bà vất vả, sao không giả vờ đòi giúp một chút?

Bây giờ có người cùng làm việc, bà ta cười tươi đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận sau đầu rồi!

Hơn nữa, câu nói này chẳng phải đang ám chỉ rằng chính vì họ về nhà nên mới có nhiều bát đũa cần rửa hay sao? Lúc ăn cơm thì sao không thấy bà ta chê nhiều món xào quá tốn dĩa nhỉ!

"Dao Dao, sao con lại ngồi thấp thế này? Cẩn thận váy quệt xuống đất bị bẩn đấy. Có muỗi cắn bảo bối của mẹ không? Để mẹ lấy ngải cứu đốt cho con xông một chút nhé..."

Chu Vân Mai lười đôi co với em dâu, vừa thấy con gái ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ liền lập tức lo lắng không biết làn da mịn màng non nớt của con có bị muỗi đốt không.

"Sân nhà mình cũng sạch sẽ mà, đã biết sẽ về quê thì chị dâu đừng cho con bé mặc váy chứ! Quê mình muỗi nhiều lắm, ngải cứu dùng cũng hao."

Tống Tiểu Thúy thấy ba đứa con mình ngồi xổm sau lưng Đinh Dao, dáng vẻ như nịnh nọt nhưng bị từ chối, trong lòng liền khó chịu.

Lại nghe chị dâu nói thế, bà ta không nhịn được mà chêm vào vài câu chua ngoa.

Chu Vân Mai đang cẩn thận kiểm tra xem con gái có bị muỗi cắn không, nghe vậy hơi khựng lại, suýt thì bật cười vì tức. Tối qua bà nội Đinh còn đốt ngải cứu xông từng phòng một cơ đấy!

"Không sao, tôi có mang dầu cao, thoa một chút là ngừa muỗi ngay. Vốn dĩ tôi cũng định đốt ít ngải cứu để tránh cho Yến Yến và các em nó bị đốt mà!"

Đinh Dao nghe mẹ mình nói vậy suýt thì phì cười. Câu này chẳng phải đang ngầm bảo: "Tôi có dầu cao đấy, nhưng không định cho con chị dùng" sao? Không biết thím hai có tức chết không nữa!

Tống Tiểu Thúy tức không? Đương nhiên là tức! Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cố nén giận.

Một lúc lâu không nghe thấy Tống Tiểu Thúy nói gì, Chu Vân Mai cũng lấy làm lạ. Theo lẽ thường thì cô em dâu này của bà chắc chắn không nhịn được mà châm chọc vài câu mới đúng, sao lần này lại chịu nhịn vậy?

Nhưng chẳng cần hai mẹ con bà đoán mò, Tống Tiểu Thúy không phải người có thể nhịn lâu.

Trong lòng bà ta lặp đi lặp lại ba mươi lần câu "Không được giận, không được giận", rồi chớp mắt đã tươi cười, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiến đến bên cạnh Chu Vân Mai với vẻ mặt lấy lòng lộ liễu.

"Chị dâu, nghe Viện Triều nói lần này hai anh chị về là để đưa Vệ Hồng lên thành phố học sao?"

Đến rồi! Tay Chu Vân Mai đang phe phẩy quạt cho Đinh Dao hơi khựng lại, trong lòng mơ hồ đoán được mục đích của Tống Tiểu Thúy, liền cảnh giác đáp lời: "Đúng vậy, Vệ Hồng cũng đã mười tuổi rồi. Làm hộ khẩu xong thì học tiểu học một hai năm rồi lên cấp hai luôn."

"Vẫn là chị dâu sống sướиɠ thật đấy, cả nhà đều là người thành phố, còn được ăn lương thực cung cấp, không như bọn em cả đời chỉ biết cắm mặt xuống ruộng. Người ta nói anh em ruột thịt, chị dâu cũng nên giúp đỡ chút chứ..."

Nói đến đây, Tống Tiểu Thúy cố ý dừng lại, ánh mắt đầy hàm ý nhìn Chu Vân Mai. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy chị dâu mở miệng, bà ta đành phải nói thẳng.

6

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.