0 chữ
Chương 2
Chương 2: Sống lại (2)
Gia đình đơn giản, phụ thân vì thương con gái mà không giao quyền hành trong hậu viện cho ai, tự mình quản lý. Khi Đinh Dao lớn hơn, mọi việc trong hậu viện đều giao cho nàng quản lý.
Nay mới mười bốn tuổi, Đinh Dao không chỉ giỏi cầm kỳ thi họa mà còn khéo léo việc thêu thùa bếp núc. Nếu phụ thân chưa mất, đợi nàng trưởng thành nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân như ý. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đều khó khăn.
Đinh Dao hiểu ý bà vυ", muốn nàng nhanh chóng định thân trước khi các trưởng lão can thiệp. Nhưng nhà không có người lớn, nữ nhi như nàng sao tự mình quyết định hôn sự? Dù có người không câu nệ lễ giáo, ai biết họ có cùng dã tâm như tộc nhân nhà họ Đinh hay không.
"Bà vυ", con muốn ở một mình một lát."
Đợi mọi người lui ra, Đinh Dao mặc đồ tang, bước vào phòng trong, ngồi xuống mép giường. Đây là chiếc giường phụ thân đặc biệt làm cho nàng khi nàng chào đời. Phụ thân từng nói từng hoa văn trên đó đều do mẫu thân nàng tự tay vẽ.
Mẫu thân nàng mất khi nàng mới ba, bốn tuổi, nàng không còn nhớ rõ khuôn mặt mẫu thân nhưng luôn cảm nhận được tình yêu thương của mẫu thân dành cho mình.
Giờ đây, phụ thân cũng không còn. Những người gọi là tộc nhân kia đều đang rục rịch, toàn là trưởng bối nhà họ Đinh. Ý đồ của họ rất rõ ràng: hoặc là nhận con trai nuôi cho phụ thân, do họ chọn; hoặc là để nàng tuyển chồng, mà người chồng ấy cũng do họ sắp đặt.
Dù thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của họ. Điều họ muốn chỉ là sản nghiệp này.
…
"Cô nương, cẩn thận kẻo lạnh."
Biết tâm trạng của Đinh Dao không tốt, những người đi cùng đều giữ khoảng cách, chỉ có bà vυ" là lo lắng, khoác áo choàng cho nàng rồi mới lui ra xa.
Nhìn những chú chim lướt qua mặt nước, trong mắt Đinh Dao ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Việc đi dạo quanh sân nhà là chút tự do ít ỏi mà nàng có, bởi những người sống trong nhà nàng chỉ lo tính toán xem họ có thể chia chác được bao nhiêu lợi ích. Còn về phần Đinh Dao, bề ngoài họ vẫn giữ phép tắc, không quá ràng buộc nàng.
Có lẽ họ đã chắc chắn nàng sẽ cam chịu số phận!
Nếu việc lớn tiếng quát tháo đuổi họ khỏi nhà có tác dụng, Đinh Dao cũng không ngại mang tiếng xấu, nhưng lý trí lại nhắc nàng rằng điều đó hoàn toàn vô ích.
Nhưng để nàng dễ dàng từ bỏ thì… không đời nào!
Nhìn bóng mình phản chiếu dưới nước, bàn tay giấu trong tay áo của Đinh Dao siết chặt lại. Bỗng một bóng đen to lớn hiện ra dưới mặt nước, nàng chưa kịp suy nghĩ đó là gì thì đã nghe tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của bà vυ".
"Cô nương—"
Đinh Dao theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt tối sầm lại, rồi nàng mất đi toàn bộ ý thức!
…
"Kiều Kiều…"
Trong cơn mơ màng, Đinh Dao từ từ mở mắt, thấy một nam một nữ đang vội vã chạy tới. Theo phản xạ, cô muốn né tránh nhưng lại bị người phụ nữ ôm chặt vào lòng.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khiến trái tim đang đập loạn của cô dần bình ổn. Vừa tỉnh dậy, Đinh Dao nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy vòng tay này thật ấm áp.
Đinh Chấn Hoa đi dép lê đứng bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng. Vừa nãy, ông đang ngủ say thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của con gái, giống như bị thứ gì đó dọa sợ, liền bật dậy, cùng vợ vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.
"Con gái ngoan gặp ác mộng à?"
Nay mới mười bốn tuổi, Đinh Dao không chỉ giỏi cầm kỳ thi họa mà còn khéo léo việc thêu thùa bếp núc. Nếu phụ thân chưa mất, đợi nàng trưởng thành nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân như ý. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đều khó khăn.
Đinh Dao hiểu ý bà vυ", muốn nàng nhanh chóng định thân trước khi các trưởng lão can thiệp. Nhưng nhà không có người lớn, nữ nhi như nàng sao tự mình quyết định hôn sự? Dù có người không câu nệ lễ giáo, ai biết họ có cùng dã tâm như tộc nhân nhà họ Đinh hay không.
"Bà vυ", con muốn ở một mình một lát."
Đợi mọi người lui ra, Đinh Dao mặc đồ tang, bước vào phòng trong, ngồi xuống mép giường. Đây là chiếc giường phụ thân đặc biệt làm cho nàng khi nàng chào đời. Phụ thân từng nói từng hoa văn trên đó đều do mẫu thân nàng tự tay vẽ.
Giờ đây, phụ thân cũng không còn. Những người gọi là tộc nhân kia đều đang rục rịch, toàn là trưởng bối nhà họ Đinh. Ý đồ của họ rất rõ ràng: hoặc là nhận con trai nuôi cho phụ thân, do họ chọn; hoặc là để nàng tuyển chồng, mà người chồng ấy cũng do họ sắp đặt.
Dù thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của họ. Điều họ muốn chỉ là sản nghiệp này.
…
"Cô nương, cẩn thận kẻo lạnh."
Biết tâm trạng của Đinh Dao không tốt, những người đi cùng đều giữ khoảng cách, chỉ có bà vυ" là lo lắng, khoác áo choàng cho nàng rồi mới lui ra xa.
Nhìn những chú chim lướt qua mặt nước, trong mắt Đinh Dao ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Việc đi dạo quanh sân nhà là chút tự do ít ỏi mà nàng có, bởi những người sống trong nhà nàng chỉ lo tính toán xem họ có thể chia chác được bao nhiêu lợi ích. Còn về phần Đinh Dao, bề ngoài họ vẫn giữ phép tắc, không quá ràng buộc nàng.
Nếu việc lớn tiếng quát tháo đuổi họ khỏi nhà có tác dụng, Đinh Dao cũng không ngại mang tiếng xấu, nhưng lý trí lại nhắc nàng rằng điều đó hoàn toàn vô ích.
Nhưng để nàng dễ dàng từ bỏ thì… không đời nào!
Nhìn bóng mình phản chiếu dưới nước, bàn tay giấu trong tay áo của Đinh Dao siết chặt lại. Bỗng một bóng đen to lớn hiện ra dưới mặt nước, nàng chưa kịp suy nghĩ đó là gì thì đã nghe tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của bà vυ".
"Cô nương—"
Đinh Dao theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt tối sầm lại, rồi nàng mất đi toàn bộ ý thức!
…
"Kiều Kiều…"
Trong cơn mơ màng, Đinh Dao từ từ mở mắt, thấy một nam một nữ đang vội vã chạy tới. Theo phản xạ, cô muốn né tránh nhưng lại bị người phụ nữ ôm chặt vào lòng.
Đinh Chấn Hoa đi dép lê đứng bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng. Vừa nãy, ông đang ngủ say thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của con gái, giống như bị thứ gì đó dọa sợ, liền bật dậy, cùng vợ vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.
"Con gái ngoan gặp ác mộng à?"
7
0
2 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
